9 thg 8, 2015

[Hetalia] [Shortfic] Polyushko-Polye

Author: Natsuki Nathalie Thanh
Disclaimer: nhân vật thuộc về tác giả Himaruya Hidekaz.
Summary: Khi mà nền suy thoái thế giới tăng một cách trầm trọng, đã đến lúc Belarus phải gặp Russia một lần nữa.
Rating: K+
Pairings: Nyo!Belarus x Russia
Category: ANGST!!! SHOUNEN AI!!! TRAGEDY!!! Một chút Fantasy.
Status: Oneshot
NOTE: Không thích SA thì phắn nhé, đừng gắm đầu đọc xong chửi, biết thông cảm thì thông cảm giùm, lần đầu mình viết SA sau bao lâu ngồi viết straight nên không khỏi dở tệ, nhưng bình loạn cũng phải loạn vừa vừa thui nhé. Sẵn tiện vào đây nghe bài này nhé [Vietsub] [APH] Polyushko-Pole

  “Thật là lạnh …” Belarus kéo chặt chiếc áo ấm của mình hơn nữa, đường đi lên núi càng lúc càng lạnh, ai bảo bây giờ là mùa đông, ai bảo anh lại không nghe lời chị cả Ukraine, ai buộc anh phải chạy lên núi tìm Russia trong cái đêm giá lạnh này chứ? Nhưng … đêm này là đêm cuối cùng.
 “Poluyshko polye poluyshko shroko polye …” Ngân vang trên đỉnh núi, một tiếng hát trầm nhẹ của một thiếu nữ Cánh đồng kia, cánh đồng bao la vô tận 
  Belarus thở nhẹ nhàng, những làn hơi trắng xóa từ miệng và mũi anh.
  “Brat …”
  (Anh trai)
  Anh lại tiếp tục leo lên, tuyết dày, đường đi ngày càng khó khăn. Bám thật chặt những gì mà anh có thể níu lấy, anh nhấc một bước chân nặng trịch lên. Áo khoác bay phần phật. Anh té xuống, cảnh vật phía trên đỉnh xa dần. Anh mệt quá, anh cứ thả mình té xuống như thế, không thốt ra tiếng nào, dù gì thì anh cũng là một quốc gia, dù có bị bắn lủng đầu anh cũng không thể chết được.
  Anh cảm giác mọi thứ tối dần chỉ trong một khoảnh khắc nhắm đôi mắt.
  Tối thật đó
  Anh nghĩ khi mở mắt ra, nhưng cũng không hẳn là mở mắt, có lẽ anh đang mơ, cũng tốt thôi, lâu rồi anh không có một giấc ngủ sâu đến mức có thể nằm mơ.
  “Belarus … đã rồi … anh không đến kịp … Anastasia … Anastasia ... nàng công chúa nhỏ của anh đã …” Bên kia bờ tối, là anh trai Russia của Belarus, và … Belarus. Russia gục xuống vào lồng ngực Belarus, người run lên. Ahh~ Phải rồi, ngay sau hôm mà toàn hoàng gia Romanov bị thảm sát ở Yaketarinburg, Russia đã chủ động đến chỗ Belarus lần đầu tiên. Đó cũng là lần đầu tiên mà Russia tự tìm đến vòng tay anh. Ít có khi nào mà anh lại thấy Russia yếu đuối đến thế.
  “Brat …” Belarus của năm ấy chỉ biết ôm lại cái cơ thể đang run lên không kiếm soát của Russia.
  Còn Belarus của bây giờ, chỉ đứng nhìn hai hình bóng ấy dần nhòa đi. Và lại một hình bóng khác hiện lên ở phía sau. Lần này là sau khi Liên bang Soviet tan rã.
  Từng người, từng người rời khỏi ngôi nhà mà tất cả đã cùng nhau chung sống, từ Lithuania, đến Estonia và cả chị cả Ukraine, và anh – Belarus. Dù anh không muốn, khi ấy, anh vẫn mong muốn được ở lại bên Russia, nhưng, tình cảnh không cho phép.
  Russia lại rơi nước mắt một lần nữa, cái cơ thể ấy khụy xuống, run rẩy, đáng thương biết bao, nhưng anh không được chạm vào, không được ôm lấy người anh trai yêu quý vào lòng.
  Hình ảnh ấy là tan dần và những hình ảnh cứ thế mà tiếp diễn, những kỷ niệm nhỏ nhoi nhưng đầy đau thương của Russia, sau thế chiến, sau những xung đột chính trị với America, sau những vấn đề khó khăn, mọi thứ diễn ra đã không biết bao nhiêu năm, cũng đã vạn năm trôi qua chứ không ít.
  Anh nhìn tất cả, sao mà đau đến thế. Những thứ kỷ niệm này, thật là đau đớn biết bao, giá chi anh không phải thấy lại những điều này, giá chị mọi thứ kéo dài lâu hơn, giá chi …
  “Bela … Bel … rus … Be … la …” Là tiếng ai đang gọi? Anh mơ hồ, mọi thứ nhòe ra. Có ánh sang từ phía trên, nó chói lòa, anh cảm thấy năng trịch, như có một thứ gì đó đập vào đầu. Nhưng dần, anh cảm thấy thật ấm áp, cảm giác thân quen nơi bàn tay
  “Belarus!! Belarus!!” Anh mở ánh mắt nặng trĩu của mình, thở hắt ra một hơi. Anh chẳng còn được cái vẻ hung hổ khi bắt đầu leo lên núi lúc hoàng hôn nữa đâu. Môi anh khô rát, ánh mắt nhạt dần, làn da lạnh đi.
  “Br … Brat …” Anh khó khăn gọi, ngay cả giọng nói cũng không được lưu loát
  “Belarus! Không được, anh sẽ làm tất cả, em không được nhắm mắt!” Russia nắm lấy bàn tay của Belarus, nước mắt từ hai bên chảy xuống không ngừng, ánh mắt thất thần.
  Không biết từ khi nào, Russia đã tìm ra anh từ trong đống tuyết, đưa anh từ đó đến căn nhà gỗ trên núi, đốt củi sưởi ấm cho anh, chăm sóc cho anh hồi phục lại. Russia của anh là như thế. Dù anh có hù dọa, làm gì người anh trai này đi chăng nữa, Russia sẽ luôn chăm sóc cho anh.
  “Đã đến lượt em rồi … mọi thứ không thể nào kéo dài mãi, sự suy thoái này … em muốn tránh cũng không thể … anh đã giúp em rất nhiều rồi … buông ra đi thôi …” Đến đây, ngay cả anh cũng khóc.
  Nền suy thoái thế giới tăng mạnh sau năm 12052, một số quốc gia mạnh vẫn giữ được sức mạnh của mình, như America, Canada, Germany, và cả Russia. Một số quốc gia nhỏ vẫn may mắn bảo vệ được mình nhờ những tiến bộ trong những năm trước như Vietnam, Brazil và cả Cuba cùng một số quốc gia khác. Nhưng Belarus thì đã đến giới hạn rồi. Anh vẫn nhận viện trợ từ những nguồn khác nhau, nhưng nền suy thoái ở nước anh lại tăng quá mạnh. Anh đang dần kiệt sức.
  “Không đâu Belarus … em sẽ ở mãi với anh mà, giống như em luôn nói đấy thôi. Anh sẽ cưới em … chúng ta sẽ trở thành một và anh sẽ mãi bên em.” Nắm chặt hơn bàn tay lạnh ngắt, trắng bệch không còn giọt máu của Belarus, Russia đưa nó lên, hôn nhẹ vào bàn tay ấy.
  Belarus lại cười đau đớn hơn nữa, nếu như Russia nói điều này sớm hơn, hẳn anh sẽ hạnh phúc biết bao, nhưng bây giờ, vào giây phút này, điều này chả làm anh khá hơn tí nào cả.
  “Брат, я цябе люблю” Dùng tất cả sức lực còn lại của mình, Belarus kéo đầu Russia xuống và trao cho anh một nụ hôn, đó là nụ hôn đầu.
  (Anh trai, em yêu anh)
  Russia đáp trả, cả hai trao nhau nụ hôn trong làn nước mắt. Từ phần chân Belarus, ánh sang bắt đầu nhạt dần, thân thể anh đang hóa thành gió, bay khắp nơi.
  Và đó là nụ hôn cuối.
  Cho đến khi cả hai đôi môi rời nhau, Belarus cười một cách gắng gượng, anh phải đi rồi
  “Em sẽ luôn ở bên anh.” Và anh biến mất.
  Russia ôm chặt lấy mình, anh không giữ lại được đứa em trai của mình, trước đó nữa, China cũng đã biến mất. Anh không thể chịu được nỗi đau này mất. Bỗng một làn gió thổi lên đôi mắt anh, dù căn nhà không hề mở cửa sổ.
  “Phải … em là cơn gió, em sẽ luôn ở bên anh mà … đúng không? Belarus? Đứa em trai mà anh yêu.” Cơn gió như hưởng ứng điều đó, bay xung quanh anh và lặng xuống.
  “Polyushko polye polyushko shroko polye …” Russia bắt đầu ngân nga, khúc ca này, linh hồn của Anastasia đã hát ru anh bao lần, hôm nay, anh sẽ hát ru cho Belarus. Cánh đồng kia, cánh đồng bao la rộng lớn, cánh đồng mà ta từng chơi đùa, cánh đồng mà ta từng chiến đấu, cánh đồng nơi người nằm xuống, hãy để người mãi ngủ yên.
  "Беларусь" Anh thì thào

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét