28 thg 8, 2015

[Hetalia] [Fanfic] Vương hậu Anh Quốc

Author: Natsuki Nathalie Thanh
Disclaimer: Mình không sở hữu bất cứ cái gì ngoài cốt truyện
Summary: Nàng Elizabeth I là một Nữ hoàng nổi tiếng, nhưng ít ai nhớ đến người mẹ của nàng là Vương hậu Anne Boleyn, người đăng quang chỉ trong 3 năm, hãy lắng nghe câu chuyện nhỏ của England về nàng ta.
Rating: K+
Pairing: EngViet (mình đã mong chờ ngày này, hiển nhiên là chỉ phụ thui)
Category: Angstt, Tragedy, HE
Status: Oneshot

Notes: Chuyện bịa cực nhiều, nhiều hơn "Nữ hoàng" và "Nàng công chúa cuối cùng" là chắc chắn. Hình dưới đây là England và Elizabeth I, không phải Anne
Hội nghị thượng đỉnh thế giới lần thứ XXXX tại London, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.
  Cuộc họp khá là thoải mái vì sau khoảng XXX năm từ lần đầu mở những cuộc họp hội nghị thượng đỉnh, hầu hết những vấn đề trên thế giới đều được giải quyết khá tốt. Tuy nhiên, thoải mái quá lại có cái không tốt. America lại khơi mào ra một màn cãi nhau quyết liệt với England, sau đó lôi cả France, China, cùng một số quốc gia khác vào công cuộc cãi nhau. Nhưng England đã quá mệt mỏi, anh đại diện cho cả Scotland, Wale và Ireland đến tham dự cuộc họp, không thể nào trụ nổi lâu hơn nữa, sau chỉ vài phút cãi cọ, anh quyết định mặc kệ cái đống hổ lốn trên và tìm cho mình một góc nhỏ trong phòng họp.
  Ngồi xuống chiếc ghế êm ái được làm bằng loại vải mới nhất từ những nguyên tố mới nhất được tìm thấy, anh lấy từ trong túi áo của mình một quyển sách.
  “Ah …” England thốt lên khi mở quyển sách ra và cái thốt lên đó đã thu hút Vietnam lúc đó đang đi ngang qua
  “Sao thế England? Có chuyện gì không ổn với chiếc ghế à?”
  “Ồ không … sao cô hỏi thế?”
  “Cũng không có gì, thật ra trước khi họp, tôi nghe loáng thoáng tụi nhỏ nhà Asia bàn cách chọc quê China bằng cách dụ anh ta ngồi lên một chiếc ghế đặc biệt gì đó nên hơi lo nếu có người khác ngồi lên thôi.”
  “Vậy … vậy à.” England đổ mồ hôi
  “Nếu không gì thì tôi đi …” Vietnam đang định đi thì không hiểu tại sao lại đánh ánh mắt về phía quyển sách của England và ngạc nhiên với những tấm hình trong đó.
  “Có vấn đề gì với quyển sách của tôi à?” England hiển nhiên dễ dàng nhận ra cái khoảng lặng im của cô
  “Cũng không có gì … thường thì anh thường xem sách Eros cơ mà.” Nhưng quyển sách bây giờ anh đang cầm là một album ảnh cũ, cũng không phải là ảnh, chính xác hơn là những bức họa cực kỳ tinh xảo bằng chì màu.
  “À, tôi nghĩ là mình đã cầm nhầm lúc sáng, đây là album hình hoàng gia.”
  “Ồ … tôi có thể xem không?”
  “Dĩ nhiên rồi, cô ngồi ghế kế bên đi.” England cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh và mời cô gái ngồi xuống.
  Và cả hai cùng nhau xem theo kiểu lật ngược, quyển album này được England họa lại khoảng đầu thế  kỷ XVI. Được khoảng một lúc, Vietnam reo lên khi nhận ra một người phụ nữ
  “Nàng ta! Nữ hoàng Elizabeth I đúng không?”
  “Đúng là như thế.”
  “Qua nét vẽ của anh, rõ ràng là nàng ta trông đẹp hơn trong mắt người hiện đại nhỉ.” Cô cười khẽ, vì nếu không phải là nhà thường thức nghệ thuật thì không hẳn là có thể nhìn thấy vẽ đẹp thông qua những nét vẽ theo lối xưa cũ.
  “Cô quá khen rồi, tôi còn có vài bức khi nàng ta còn nhỏ đấy, cô muốn xem không?”
  “Dĩ nhiên.” Và England lật sách về phía trước, khoảng chục trang sau, hình ảnh một bé gái nhỏ với mái tóc vàng hiện ra, nhưng cô bé không cười và những người phụ nữ được vẽ chung cũng không có nét gì giống cô bé.
  Vietnam im lặng, chăm chú nhìn.
  “Không cần soi như thế, những người đó không phải thân mẫu nàng ta đâu. Thân mẫu nàng ta là Anne.”
  “Anne … vương hậu Anne Boleyn, vợ thứ 2 của Henry VIII à?”
  “Ừm, đây này.” Anh lật về trước 2, 3 trang, và xuất hiện hai bức tranh khác.
  Bức đầu, một người phụ nữ trẻ tuổi, ôm đứa con gái nhỏ, một đứa bé sơ sinh, nụ cười tươi nhưng có chút buồn bã.
  Bức tiếp theo, vẫn là người phụ nữ và đứa con gái, nhưng xuất hiện một người đàn ông mà theo trí nhớ của Vietnam, đó chính là Henry VIII, nhưng có lẽ Anne không thích thú gì khi đứng cạnh chồng mình vì cô không hề cười, mà khuôn mặt còn có vẻ chán chường, mệt mỏi.
  “Ngạc nhiên đúng không? Anne chưa bao giờ hạnh phúc khi ở cạnh Henry cả.” England thở dài
“Có chuyện gì đã xảy ra à?”
“Thật ra ...”” Rồi anh bắt đầu kể lại chuyện cuộc đời nàng vương hậu ấy
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_=
  Lần đầu tôi gặp nàng ta, đó là vào năm 1522, nàng ta vừa trở về Pháp sau thời kỳ giáo dục của mình. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng nâu và đôi mắt xanh đậm. Nàng ta bước từ con tàu hải quân Anh xuống, tay cầm chặt chiếc dù tránh bị những cơn gió biển làm bay mất, chiếc váy xanh bay mãi trong gió.
  “Bị hút hồn rồi à sâu róm?” Khi giọng nói ấy vang lên, điều mà tôi lập tức nghĩ đến là phải quay sang đá cho người đó một cái.
  “Oái oái oái!!” France loạng choạng lùi về phía sau để tránh cú đá của tôi và tôi thầm mong anh ta lùi thêm một bước nữa trước khi dừng lại, vì khi đó anh ta sẽ rớt thẳng xuống biển
  Sau đó thì, chẳng có sau đó gì cả. Nàng tiểu thư khi nãy đã lên xe ngựa đi mất và France thì làu bàu về thái độ của tôi, kỳ thực lúc đó tôi chỉ muốn đá anh ta thẳng xuống biển và chạy theo cô gái.
  Nhưng, nàng ta quả thật đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng khó quên, một cô gái xinh đẹp kiều diễm, nhưng không kiêu kỳ, một vẻ đẹp ngây thơ thuần khiết, nhưng vẫn thông minh sắc sảo. Phải rồi, nàng ta đã từng là người tháp tùng của Vương hậu Claude khi ở Pháp mà, đó là những gì nàng ta cần phải biết. Tôi nhanh chóng trở về cung điện, cố quên hết những thứ tạp nham trong đầu.
  “Ngài Kirkland đã đến.” Tên lính dõng dạc đọc và hai người nữ hầu bước ra từ phòng của Vương hậu Catherine, người vợ xinh đẹp đến từ xứ Aragon của Henry.
  “Người gọi thần? Vương hậu Catherine đáng mến?” Tôi cúi đầu chào khi đã thấy được dáng người của người phụ nữ ấy, đó là một phụ nữ sắc sảo, đáng tiếc cho nàng, rằng cuộc hôn nhân của nàng lại không mấy yên ả về sau.
  Trở về thời điểm ấy, Catherine quay lại cười nhẹ nhàng với tôi, và bằng chất giọng pha trộn giữa Anh Quốc và Vương quốc Tây Ban Nha, nàng khẽ nói
  “Arthur … Arthur, đó chẳng phải là một cái tên hay sao? Nó làm ta nhớ đến người chồng trước đây của ta.” Những câu từ đó làm tôi phải rùng mình.
  Hoàng tử Arthur của xứ Wales, anh trai của Henry, cũng chính là người đầu tiên được hứa hôn với Catherine, chỉ sau khoảng 20 tuần từ khi kết hôn, chàng trai trẻ ấy đã lìa đời ở tuổi 15. Mãi sau này Catherine mới lại được gả vào hoàng gia Anh Quốc làm vợ cũa Henry.
  “Thưa Vương hậu … người có gì sai bảo thần ư?”
  “Sai bảo!? Ta có quyền được sai bảo ngài Arthur Kirkland, hay ta nên nói là ngài England, đức quốc gia ư?” Thật gai góc, giọng nói ấy, tôi không biết lần này Catherine lại mong muốn điều gì. Nàng ta đã bị stress rất nhiều dạo gần đây vì Henry mải mê với những người tình của mình, mà nổi bật lại có nàng Mary Boleyn.
  “Ồ, đó chỉ là vinh hạnh của tôi được phục vụ người mà thôi, Vương hậu.”
  “Ta cảm thấy chán chường biết bao, khi người chồng yêu quý của ta lại không còn quan tâm đến ta nữa, ngài có biết ta đau khổ biết bao khi ôm những đứa con của ta không?”
  “Mạn phép Vương hậu, tình cảm của người mẹ với những đứa con là vĩ đại biết bao, sao một tên đàn ông như tôi có thể hiểu? Nhưng tôi biết, Đức vua vẫn luôn rất yêu thương công chúa và hoàng tử.”
  “Ta biết … nhưng …” Nàng ta sầu não
  “Vương hậu, người có mong muốn gì không ạ?”
  “Nếu ta nói ra, hẳn rằng ngươi sẽ nghĩ ta là một người phụ nữ ích kỷ, ghen tuông, nhưng hà đã là phụ nữ, có ai lại muốn chia sẻ chồng mình, ta muốn Anne Boleyn, em gái của Mary trở thành tháp tùng của ta, chỉ cần có Anne làm con tin, ta hy vọng Mary sẽ bớt quyến rũ Bệ hạ.”
  “Điều đó … thần không biết nữa thưa Vương hậu …” Tôi ngập ngừng trước cái yêu cầu của Catherine, yêu cầu này, nói quá đáng cũng không quá đáng lắm, nhưng nói nhẹ nhàng thì quả thật là không.
  “Ngài chỉ cần giúp ta hủy bỏ hôn ước của nàng ta và Bá tước James Butler thôi, còn lại ta đã tiên liệu hết cả rồi.”
  Rõ ràng, Catherine đã chuẩn bị rất kỹ cho lần này, nàng ta muốn đòi lại cho bằng được tình cảm và hứng thú của Henry đối với nàng. Chính vì thế mà nàng ta có thể ung dung nói được những điều phá hoại nhân duyên của người khác một cách bình thản như thế. Tôi chỉ biết thở dài khi rời cung điện. Chuyện hủy hôn ước, tôi cũng có cách, dựa vào quyền uy của đấng tối cao mà những người sùng đạo luôn tin tưởng, một ít thuốc mê với hồng y Thomas Wolsey là ông ta sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Một cuộc hôn nhân không được người gần chúa chấp thuận, là một cuộc hôn nhân mà chúa không chấp thuận. Nàng ta trở thành một trong những người tháp tùng của Catherine một cách thuận lợi.
  Và thật sự, sau khi Anne vào cung điện tôi không dám đến nhìn mặt nàng ta, chính vì thế tôi cũng không biết rằng nàng ta chính là thiếu nữ ở cảng hôm nọ. Cho đến một ngày, khi tôi đang nằm rũ trên đài nghỉ trong vườn.
  “Ah? Quý ngài? Ngài có sao không” Giọng nói trong trẻo chất đầy lo lắng vang lên bên tai khiến tôi phải từ giã cái mơ màng của mình mà mở mắt đón ánh nắng chói chang
  “Ưm … cô là …?”
  “Ah … tôi … tôi là người trong cung điện này thôi … ngài … sẽ không tốt nếu ngài ngủ dưới ánh nắng đâu!” Nàng ngập ngừng rồi lại nhấn mạnh câu nói sau, cái cách ứng đáp của nàng làm tôi bật cười, kể cả sau này vẫn thế.
  “Đừng … xin đừng cười tôi thưa ngài!” Mặt nàng trở nên đỏ gay khi thấy tôi cười
  “Được, được rồi, tôi xin lỗi. Tôi là Arthur Kirkland.”
  “Arthur … Kirkland … Ôi!!! Ngài Quốc gia!!! Rất xin lỗi vì đã vô lễ với ngài …” Cô gái trẻ cuống cuồng, rối rít cúi đầu hối lỗi, nàng ta sợ đến mức không dám ngẩng lên nhìn mặt tôi nữa cơ. Nhưng tôi lại mong biết thêm về cô nàng thú vị đó
  “Được rồi, cô tên gì thế?”
  “Ơ … ưm … Anne Boleyn … tên tôi là Anne Boleyn, người tháp tùng của Vương hậu Catherine …”
  “Ể … cô là Anne Boleyn … em gái của Mary Boleyn ư?!” Nhớ lại, tôi thường hay tự cảm thấy mình vô duyên khi thốt lên như thế.
  “ … Tôi … tôi đúng là em gái của Mary Boleyn …” Nàng ủ rũ cúi đầu, có vẻ như nàng đã phải chịu nhiều đàm tiếu khi có một người chị là người tình của Henry. Hẳn rồi, dân chúng rõ ràng là tôn sùng Catherine xứ Aragon hơn là một Lady Mary Boleyn, tiểu thư của một bá tước.
  “Tôi không có ý đó đâu … chỉ là …” Chỉ là tôi vẫn rất hối lỗi về cái vụ hủy nhân duyên của cô thôi. Tôi không tài nào nói ra được câu đó
  “Không có gì đâu ngài Quốc gia, nhưng … tôi nghĩ là tôi phải đi đây.” Cô gái nhanh chóng quay lưng chạy đi, nhưng tôi nhanh hơn một chút
  “Cô đi đâu thế?”
  “Tôi … mang những bông hoa hồng này cho Vương hậu …” Nàng ta ngập ngừng Để ý kỹ thì, trên tay nàng ta là một lẵng hoa hồng. Nhưng, lẵng hoa đó là hoa hồng gai do tôi trồng, tôi chỉ trồng chơi thôi nên không quan tâm có ai hái nó cả. Nhưng những bông hoa hồng đấy thật sự là những bông hoa đẹp nhất trong vườn. Tôi không nói ngoa đâu. Chúng không rũ éo đen đúa như những bông khác, nhưng khi héo, chúng sẽ chuyển sang màu hồng nhạt hơn, đến khi trở thành màu trắng là lúc chúng chết thật sự, và giống hồng này chỉ có một màu đỏ tươi, đỏ như máu, và cực kỳ nhiều gai, nên tôi gọi giống này là Hoa hồng phù thủy (Lời tác giả: Bịa 100%), nhưng sau đó thì tôi đã ngưng trồng giống này rồi.
  “Tay cô …” Thật xót xa, rõ ràng thì Catherine chả quý gì nàng ta cả, nhưng có nhất thiết phải làm thế với nàng ta không? Hoa hồng phù thủy rất nhiều gai và gai thì cực nhọn, cho dù có đeo găng tay đi chăng nữa thì cũng không khỏi túa máu, ngay cả những người làm vườn lâu năm cũng ngại hái những bông này, nói chi đến những cô gái chỉ hay giúp đỡ Vương hậu mặc những lớp áo xa hoa.
  Ngay lập tức, Anne giấu đi bàn tay đỏ rần vì những vết cứa của hoa hồng, nàng không nói gì cả, chỉ cúi đầu chào và quay đi, chạy thật nhanh vào lâu đài. Tôi tự hỏi, liệu ngày ấy tôi giúp Catherine là một điều tốt?
  _-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
  “Này sâu róm!” France đột ngột đập một cái đau điếng vào lưng tôi khiến tôi không khỏi quay lại và xổ ra một tràng chửi thậm tệ nhất mà tôi có thể nghĩ ra
  “Này! Này! Này! Đừng có nổi giận! Người nên nổi giận là moi chứ! Anne chỉ mới về với ngươi có 3 năm thôi, mà giờ trông fille mệt mỏi đến thế nào không? Tóc nàng chẳng còn mượt mà nữa, cơ thể nàng gầy gò, đôi mắt rũ rượi, và nhất là đôi tay, chằng chịt những vết nứt! Ôi, tôi giá mà mình đã giữ nàng ở lại Pháp.” France kêu thán, còn tôi thì không tài nào hiểu nỗi, tại sao mọi thứ lại như thế? Phải chăng là tôi đã quá thờ ơ với nàng Anne mà tôi đã gián tiếp hãm hại ư? Sau lần gặp ở vườn 2 năm trước, tôi đã đốt toàn bộ chỗ hoa hồng phù thủy rồi cơ mà?
  Tôi tức tốc trở về cung điện, mặc cho France vẫn cứ la lối đằng sau. Và cảnh tượng mà tôi thấy khi đến nơi ở của Catherine, là nàng Anne, tháp tùng của Catherine đang phải giặt quần áo, công việc đó vốn đâu phải của nàng.
  “Các ngươi nghe rõ rồi đấy, cấm giúp đỡ, Anne Boleyn đã phạm lỗi với Vương hậu nên phải chịu phạt, ai giúp đỡ thì sẽ bị Người phạt nặng hơn, nhớ chứ. Ta nói hai cô đấy, Janeste, Louisa.” Người phụ nữ cúi xuống và hai cô nàng có vẻ như là Janeste và Louisa thót mình. Nhưng tôi thoáng nghe thấy khi người phụ nữ ấy đi ngang qua hai cô gái “Vì Anne cả thôi, nếu hai cô giúp, Vương hậu càng có cớ để buộc tội Anne kết phái phản lại Người với Đức vua và Giáo hội, hãy suy nghĩ kỹ”
  Anne không nói gì cả, ôm mớ quần áo vào một góc và làm những gì mà người ta làm trong phòng giặt là. Khuôn mặt cam chịu, và trên thực tế, tình hình của Anne còn tồi tệ hơn lời tả của France.
  “Này cô … Anne, cô gái ấy đã làm gì để bị phạt thế?” Tôi nắm lấy tay của Janeste khi cô ta đi ngang qua
  “Ngài … ngài là …?” Cô gái run rẩy, rõ ràng là cô nàng không quen nói chuyện với đàn ông, hay là một người đàn ông ăn mặc như giới quý tộc thượng lưu.
  “Nói cho ta biết, Anne đã làm gì?”
  “Anne … cô ấy chẳng làm gì cả. Vương hậu kết tội cô ấy làm vỡ bình hoa yêu quý của công chúa Mary và bắt cô ấy giặt giũ … Vương hậu đã làm như thế nhiều lần rồi.” Janeste ngước về phía Anne trong thương xót “Tội nghiệp Anne, cô ấy chẳng làm gì sai cả, luôn cam chịu, chưa bao giờ cãi lại, chỉ vì Đức vua đang say mê cô ấy nên Vương hậu mới ghen tức … Ơ, xin phép ngài, tôi phải trở lại với công việc đây!” Janeste cũng hành động giống như Anne lần trước, nhanh chóng cúi chào rồi vội vã bước đi.
  Tôi nhìn cái cơ thể gầy gò của Anne, mà thương xót biết bao. Không được, tôi phải làm gì đó!
  Nhưng tôi phải làm cái gì đây!!? Tôi hét thầm trong suy nghĩ khi nửa ngày trôi qua mà tôi chả biết phải làm gì cho đúng. Bảo Catherine tha nàng ta, không được. Bảo Henry cho nàng ta rời cung điện, cũng không xong vì Henry đang say mê nàng ta. Tôi tưởng như đã phải dắt nàng ta chạy trốn ấy chứ. Nhưng tôi đã tìm thấy một hy vọng nhỏ khi đi dạo ngoài cung điện lúc trăng lên đã vừa tầm (khoảng 11h đêm)
  Có vẻ như một cô nàng nào đó đã tìm được một mối tình.
  “Anne, em sao thế? Trông em không khỏe? Vương hậu lại làm gì nữa ư?” Chàng trai ấy, một quý ông lịch lãm mà theo ký ức của tôi thì đó chính là Henry Percy, bá tước thứ 6 vùng Northumberland, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Anne, và có thể thấy được, Anne hạnh phúc khi ở bên anh ta, hơn là khi ở trong cung điện, nụ cười nhẹ nhàng hé mở, đôi mắt ướt nước
  “Em ổn, em ổn cả Percy à, em ổn …” Nàng nhẹ nhàng thốt, những lời đó đến tôi còn phải đau lòng, huống gì là người yêu của nàng.
  Percy nhẹ nhàng ôm cô, cho cô khóc cho thỏa lòng, vì cô đã không được khóc trong cung điện.
  Và khi cả hai chia tay, tôi đã thủ sẵn rồi.
  “Có vẻ như …”
  “Ngài Quốc gia!?” Anne giật mình khi thấy tôi
  “Bình tĩnh, tôi không có ý gì cả. Nhưng cô rất hợp đôi với Ngài Percy nhỉ.”
  “Ngài thấy!!”
  “Không nhiều” Chỉ từ đầu đến cuối thôi
  “Ôi không ~”
  “Ahaha, tôi sẽ không nói cho ai đâu, nhưng, tôi sẽ giúp cô nhé.”
  “Tại sao?”
  “Chẳng có lợi gì cả, và tôi không muốn đôi lứa bị chia cắt.”
  “Ngài …”
  Và những ngày sau, kế hoạch giúp đỡ của tôi … cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ trừ là nó đã đẩy mạnh tình cảm giữa họ, khiến cho Percy mong muốn cầu hôn Anne, nhưng Henry đã đã đi trước một bước nhỏ … thật ra là khá lớn khi hăm dọa đến địa vị, và gia đình của Percy, tôi đã quên tính đến Henry. Họ đã bị chia cắt thế đấy.
  Anne gần như là bị giam lỏng, tuy không còn bị Catherine đày đọa, nhưng cũng không yên ả với Henry. Catherine thì đang đối mặt với quyết định ly dị của Henry. Và chuyện gì đến rồi sẽ đến, Henry đã tách tôi khỏi Giáo hội Công giáo Roma, tôi mất quyền quyết định đối với quyết định của Henry vì ông ta đã tự đứng đầu giáo hội Anh, lúc đó, tôi cảm thấy nhục nhã biết bao.
  Năm 1532, Anne được phong là Nữ Hầu tước xứ Pembroke, điều đó làm tăng địa vị của Anne, nhưng chẳng tăng được tình cảm của nàng với Henry.
  Tháng 1 năm sau, Henry cưới Anne, và dĩ nhiên là ép buộc. Nửa năm sau, Anne chính thức được phong là Vương hậu Anne Boleyn của nước Anh.
  “Cô sao rồi? Anne?”
  “Tôi ổn … tôi rất ổn …” Anne nói, kiềm nén tất cả.
  Một năm sau, nàng Elizabeth mà sau này chính là Elizabeth I ra đời.
  Nàng ôm đứa bé trong tay, khuôn mặt có chút vui hơn chút, nhưng chẳng khá hơn năm trước là bao
  “Eliza, con bé dễ thương đúng không?”
  “Nàng …”
  “Ta không yêu Bệ hạ, nhưng ta yêu đứa bé này, nó là con ta, ta sẽ chỉ dạy cho nó về mọi thứ.” Nàng cười, hôn nhẹ lên đứa bé
  Nhưng có vẻ như Henry chưa thỏa mãn với nàng công chúa Elizabeth xinh xắn bụ bẫm, ngài mong muốn một đứa con trai, và Anne sảy thai 2 lần trong 2 năm. Henry chán nản với người vợ của mình, giống như Catherine trước đây.
  “Chị họ, Vương hậu, xin đừng thù ghét em, em yêu bệ hạ thật lòng, hãy tha thứ cho em.” Jane Seymour, em gái họ hàng xa của Anne, hiện là người tháp tùng cho Anne và là người tình mới của Henry.
  “Jane … ta không muốn nói nhiều, nhưng … em phải biết một điều, đừng dấn thân vào đây nữa, Henry không phải là một người đàn ông mà em nên dây dưa.” Anne thật lòng khuyên can nhưng cô em họ này rất tham vọng
  “Chị đừng giả tạo với tôi, tôi thật lòng yêu bệ hạ nên đừng nói như thế, chị chỉ muốn bảo vệ vị trí của chị mà thôi! Tôi … tôi sẽ không bao giờ để chị đày đọa tôi như Catherine đã làm để bảo vệ vị trí của mình đâu!” Cô ta hét lớn như muốn mọi người biết rằng Anne đã làm điều gì xấu xa với cô ta, người thân tín của Anne muốn siết chặt cái mỏ cô nàng đó lại, giống như tôi thì Anne đã cản lại
  “Thôi, cô đi đi Jane, cô chẳng còn việc gì ở cung điện này nữa, hãy đến với bệ hạ nếu cô muốn.”
  Jane bỏ đi, người thân tín, thật ra lại là Janeste trước đây
  “Vương hậu, người không nên để ả ta đi, ả ta đã nhờ hồng phúc của người để vào được cung điện, giờ lại dám trở mặt như thế, thật là…!”
  “Đúng đấy Anne, nếu để như thế thì sớm muộn gì cô cũng bị ả ta hãm hại. Hay tồi tệ hơn là chính Henry hãm hại cô. Cô sẽ chẳng còn là Vương hậu nữa đâu.” Tôi thêm vào
  “Không đâu, cứ để như thế, nếu chúng ta gây khó cho nàng ta, Bệ hạ sẽ không để yên cho chúng ta. Còn nếu tôi không còn là Vương hậu, tuyệt, tôi sẽ được ở trên một vùng nông thôn, tự mình nuôi dạy Eliza đáng yêu của mình.” Nàng nói, nhìn về phía nàng công chúa nhỏ đang say ngủ, Elizabeth chỉ mới hai tuổi
  “Nhưng … Arthur, ngài Quốc gia, nếu có chuyện gì, hãy hứa với ta là Eliza sẽ được chăm sóc chu đáo.”
  Nhưng mọi chuyện có vẻ như không giống như Anne đã nghĩ theo chiều hướng tốt, mà theo tình huống xấu, Henry không nhân nhượng với cô so với Catherine
  “Các ngươi có thể hiểu được không? Người phụ nữ mà ta yêu, người con gái trinh trắng vào 3 năm về trước nay đã thành một ả dâm tà, khi ta chấp thuận cho anh trai George của ả vào thăm, các ngươi có biết ta đã thấy điều gì không? Loạn luân! Loạn luân! Thật không ngờ! Nay, ta nhận thấy Anne Boleyn đã mất đi tư cách của một người phụ nữ có chồng, của một Vương hậu nước Anh! Ta kết án Anne Boleyn tội ngoại tình và loạn luân! Các ngươi có ai phản đối!?” Henry nói trước cuộc họp hội đồng, và hiển nhiên là tôi sẽ không để yên cho điều đó, vì đó là một lời nói dối trắng trợn
  “Henry!!!! Ngươi đã nghe ai nói những lời lẽ như thế? Con mụ Jane Seymour? Ngươi đã chẳng còn là tên hoàng tử năm nào! Ngươi cũng chẳng còn là một Đức vua nữa! Ngươi đã làm khổ Catherine xứ Aragon chỉ vì muốn đưa Anne lên làm Vương hậu của ngươi! Và giờ, ngươi muốn giết Anne chỉ vì một con ả Seymour!!!?”
  “Ngài Quốc gia? Ngài làm sao thế? Lẽ nào? Ngài đã bị ểm bùa mê rồi? Hẳn nào! Ả ta đã làm lú lẩn Quốc gia đáng kính của chúng ta rồi! Lính đâu! Đưa ngài Arthur Kirkland trở về dinh thự của ngài ta! Và mau chóng xét xử Anne Boleyn đi! Phải nhanh chóng giải bùa cho ngài Quốc gia! Mụ ta là một con phù thủy!!!!” Henry hét lên, tôi bị lũ lính gồng lại, và Anne bị kết án.
  Nghe tin nàng ta bị giam ở tháp London, tôi đã lẻn đến đó. Chà, một quốc gia cũng phải có tài của riêng mình chứ! Và tôi đã mang theo Elizabeth
  “Shh, Shhh, Anne!! Anne!!”
  “Mama!! Mama!!” Tôi và Elizabeth cùng gọi cho nàng Anne dậy
  “Ưm … … Ngài Arthur!!!? Eliza!!! Eliza!!! Sao con lại ở đây? Eliza của mẹ, ôi con ơi!!” Anne ôm chầm lấy Elizabeth, cô công chúa nhỏ vẫn chưa biết được tình hình là gì, thấy mẹ khóc, cô bé chỉ biết khóc theo, chập chững gọi mama mama.
  “Ngài Arthur!! Nhanh! Đưa Eliza ra khỏi đây!! Mau đi!!”
  “Nhưng, Anne, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây, cả cô, cả Elizabeth, đến một vùng nông thôn nào đó, có thể là ở Pháp, một người quen của tôi sẽ giúp cô, hãy ra khỏi đây đi.”
  “Không … không đâu ngài Arthur, hãy nghĩ xem, rồi Eliza sẽ phải sống như thế nào? Có một người mẹ bỏ trốn. Tôi sẽ không để cho người ta nói như thế! Tôi bị oan, và tôi sẽ chết trong tư thế ngẩng cao đầu … dù cho đầu tôi có bị rớt xuống! Nhưng tôi tin, sẽ có ngày tôi sẽ được giải oan, tôi tin thế …” Nàng khóc, nước mắt lăn tầng giọt xuống nền đá lạnh ngắt
  “Hãy chăm sóc Eliza … nuôi nâng nó, và cho nó biết, mẹ nó là một người hèn nhát như thế nào, nhưng cũng dũng cảm như thế nào.” Nàng ta xoa đầu đứa con gái, hôn nhẹ lên khắp khuôn mặt, rồi tần ngần nhìn tôi đưa Elizabeth rời đi.
  Ngày 19/5/1936, nàng bị chém đầu.
  Sau đó … Jane Seymour lên làm Vương hậu, và tôi biết, ả ta chính là kẻ đã khai xằng với Henry rằng Anne loạn luân với anh trai. Nhưng chưa có dịp để tố cáo điều này với Henry thì ả đã chết, nhiễm bệnh sau khi sinh, có vẻ đó cũng là một hình phạt thích đáng từ đức chúa trời.
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_=
  “Wow … thật … buồn cho Anne, thế, còn Bá tước Percy thì sao?” Vietnam hỏi sau khi nghe xong câu chuyện của England, cô chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, không hỏi một câu nào cho đến khi England bảo hết chuyện
  “Anh ta có mặt trong buổi xét xử … và không bênh vực một tí nào cho Anne cả, nhưng tôi hiểu, anh ta là thế là để bảo vệ Anne, nếu như anh ta khai ra, Anne sẽ phải chịu thêm tội dâm đãng nữa.”
  “Ra thế, Nữ hoàng Elizabeth hẳn cũng chẳng dễ chịu gì khi còn nhỏ nhỉ.” Cô nhìn lại tấm tranh trong sổ, nàng Elizabeth lúc mất mẹ chỉ chưa tròn 3 tuổi
  “Ừm, rất may mắn Eliza là một đứa bé thông minh, nhạy bén, nên đã là một Nữ hoàng tốt.”
  “Đúng nhỉ.” Vietnam cười, nụ cười đó có chút làm cho trái tim England loạn nhịp, vì, Vietnam ít khi nào cười với ai đó lắm
  “Aiyah!!!!” Bỗng tiếng hét thất thanh của China truyền đến, vang lại là tiếng cười của Taiwan, HongKong, Laos, Cambodia rõ nhất, vẫn còn tiếng cười của vài người khác nữa. Có lẽ anh ta dính bẫy ghế của đám nhà Asia rồi.
  “Anh có muốn đi xem China đang bị gì không?” Vietnam đứng dậy, đưa tay cho England
  Và England cũng tự nhiên nắm lấy bàn tay đó của cô
  “Hẳn rồi.” Anh cười.
-Hết-

2 nhận xét:

  1. Yaaaaa.hay quá.thanks nàng nhiều.honge các fic mới của nàng a.cố lên

    Trả lờiXóa
  2. Hay lắm. Cố gắng lên hén

    Trả lờiXóa