17 thg 6, 2015

[Hetalia] [Fanfic] In Rome - Part 1

Author: Natsuki Nathalie Thanh
Disclaimer: Tất cà nhân vật đều thuộc về tác giả Himaruya Hidekaz
Summary: Anh ấy đã gặp và yêu cô ấy như thế nào.
Rating: K+ Nếu kiss có thể xem là cảnh người lớn thì xin được gắn mác T
Pairings: Liên x Feliciano (Vietnam x Italy)
Category: Romance, Happy Ending
Status: Ongoing

Archieve: Mang đi xin báo -.o OK Mình cũng đã đăng ở Zing rồi, mình không đăng liên kết vì cũng muốn các bạn đọc ở đây mà.
Notes: Mình chỉ là một con thích worldship, và đang cuồng ship VietIta với VietNor. Đừng ném đá, mình cũng thích GerIta mà. Những địa danh mình dùng đều CÓ THẬT. Không liên quan gì đời thực cả. Dù có hơi liên quan đến Công giáo nhưng tác giả là người Phật giáo nhé, chỉ là đang trong thời kỳ pấn loạn vì Rome và Vatican thôi. Nếu được các bạn nghe bài Continued Story của Kuroishi Hitomi khi xem part này nhé, mình cảm thấy nó khá hợp . 

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của anh và em

  “Này ông ơi, ông Feliciano~ ông kể cho tụi cháu nghe đi~” Những đứa trẻ ngây ngô ôm chân người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh. Đứa nào đứa nấy cũng có màu tóc nâu đỏ cùng đôi mắt vàng mật ong, à thật ra thì cũng có một hoặc ba đứa tóc đen.
  “Gì thế?” Người đàn ông cười híp mắt hỏi lại, tay xoa đầu những đứa nhỏ, lần lượt.
  “Ông đã gặp bà như thế nào?” Một đứa trai hỏi lớn
  “Ve~ chuyện người lớn, chừng nào lớn đi ông kể cho.” Người đàn ông lại cười
  Thật ra thì cũng chả có gì là chuyện người lớn. Chỉ đơn giản là vì câu chuyện quá dài mà thôi. Ah~ người vợ của ông, người ông yêu giờ không còn ở bên ông nữa. Ông yêu bà vô cùng, ông nhớ hết từng ngày tháng cả hai được ở bên nhau. Nhớ lần đầu gặp nhau của hai người, nhớ nụ hôn đầu tiên mà ông đã tự ý, nhớ cả giây phút cô bước vào nhà thờ trong bộ áo cưới trắng tinh và nụ cười hạnh phúc,…
  Ngày đầu tiên ấy, là ngày mà ông trở về nước sau 4 năm du học ở Mỹ.
  Nhiều năm về trước…..
  Chàng trai trẻ với mái tóc nâu đỏ đang đi trên khu chợ ở Cambo di Fiori. Một cô gái nhỏ bên kia đường, một cô gái châu Á, trên cổ là chiếc máy ảnh, trên vai là một túi xách nhỏ. Mái tóc cô là một vẻ đen tuyền đặc trưng của châu Á, màu mắt vàng nhạt hơi giống màu mắt chàng trai, bộ quần áo đơn giản với áo thun, quần dài và đôi giày thể thao. Hình ảnh cô gái đưa máy ảnh lên lọt vào mắt cậu, rơi xuống nơi tận cùng của trái tim.
  “Angelo ...” Cậu trai buộc miệng và điều đó làm cho người anh trai song sinh cùng người bạn Đức của cậu giật mình
  “Gì thế Feli? Mày bị gì à???” Lovino đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt Feliciano
  “Thôi nào anh hai, không có gì cả. Đi nào Ludwig, mình dẫn cậu đến xem Quảng trường St. Peter~” Kéo tay cậu trai cao to người Đức, và anh trai mình, cậu trai đi theo một hướng khác, nhưng không quên quay đầu lại nhìn cô gái người châu Á. Ồ, thật tiếc, cô gái đó đi đâu mất tiêu rồi.
  Mang theo nỗi nhớ cô gái, Feliciano cứ như kẻ mất hồn cả ngày. Tối đó, ngồi ăn pasta mà cậu trai vẫn thẫn thờ, điều đó làm cho người anh trai Lovino và người bạn Ludwig cực kỳ lo lắng.
  “Này, tên khoai tây, cậu có biết gì về Feliciano không? Sao tên nhóc có vẻ thẫn thờ quá vậy??” Lovino nói nhỏ với Lugwid khi cả hai đang dọn dẹp bàn ăn, việc mà như lúc trước sẽ là do Feliciano làm.
  “Tôi không biết.”
  “Gì chớ~ Vậy mà cũng nhận là bạn thân của nó à?”
  “Thế anh biết không?”
  “ …. Không …”
  “Vậy sao anh lại là anh trai song sinh của cậu ta nhỉ?”
  RẦM!!!! Một tiếng động cực lớn vang lên từ phía cửa. Không chỉ có Lovino, Lugwid mà cả Feliciano nãy giờ đang mơ màng cũng phải giật mình, nhìn ra cửa. Một chàng trai Tây Ban Nha điển hình với mái tóc nâu và đôi mắt ngọc lục bảo.
  “Feli~!!!! Lovi~!!!! Hai nhóc về rồi!!!! Anh Antonio mừng lắm đấy!!” Và rồi chàng trai chạy vào ôm lấy mỗi mình Lovino.
  “Này này!! Bỏ tôi ra, tên khốn này!! Sao anh chưa về Tây Ban Nha đi mà còn ở đây hả!???”
  Có vẻ như dù có vùng vẫy tới đâu Lovino cũng không thể nào đẩy Antonio ra khỏi được.
  “....… Feliciano … đây là ai vậy?” Lugwid không thể nào không nổi da gà trước màn ôm ấp của Antonio, nó làm anh nhớ tới ừm … người anh trai Gilbert của anh ở nhà. Anh đã đến Ý với hai anh em nhà Vargas trước khi về Đức, hy vọng tên Gilbert ở nhà không khóc ngập nhà vì cô đơn.
  “A, đây là Antonio Fernandez Carriedo, hàng xóm tụi em, anh ấy di cư đến Ý cùng với gia đình khoảng 10 năm về trước .. và …. ừm …”
  “?”
  “Anh ấy khá thích Lo ….”
  “Câm ngay, câm ngay, câm ngay, câm ngay, câm ngay, câm ngay!!!!!!!” Bằng một phép màu kỳ diệu gì đó, Lovino đã đá bay cậu trai Tây Ban Nha ra khỏi cửa và bịt miệng thằng em lôi vào phòng tắm.
  Ít lâu sau, ta sẽ thấy Antonio được ông nội của hai anh em nhà Vargas xách về trả cho gia đình Carriedo.
  “Chào cậu, cậu là bạn học của 2 thằng nhóc nhà tôi à?” Người đàn ông cao tuổi nói khi nhìn thấy Ludwig ở trong nhà mình, và cậu ta cũng rất lịch sự lễ phép khi chào hỏi lại. Thật kỳ lạ nhưng có lẽ cậu Ludwig không biết rằng, ông nội nhà Vargas lại là bạn thân của cha cậu, nhưng đó cũng là một câu chuyện khá lâu rồi.
  Tối hôm đó, Lovino và Feliciano vẫn ngủ chung một giường, giường rất lớn cơ mà. Lovino đã lên tiếng vì những hành động lạ lùng cả hôm của em trai
  “Này Feli, hôm nay mày làm sao thế? Bộ bị cô gái nào hớp hôn hay sao mà cứ như là xác chết vậy?”
  “Anh hai~ … Anh có tin vào tình yêu sét đánh không?”
  “Không, anh mày không tin!” Đó là sự thật, vì dù Lovino có sát gái đến mấy đi chăng nữa thì chẳng qua là do cậu ta hám mà thôi, chả liên quan gì đến tình yêu cả. Chính vì thế cậu ta cũng từng đượcc kha khá cô gái ở trường đại học bảo là ‘thằng đểu’ vì thường xuyên thay bạn gái như thay áo, dù vậy, những cô gái từng bị cậu ta đá cũng chẳng có phàn nàn gì.
  “Ve~~~ Nhưng em nghĩ, em đã yêu một cô gái mất rồi.” Ôm lấy mặt, Feliciano rên rỉ như một người bị ốm, khuôn mặt cậu cứ nóng dần lên khi nghĩ về cô gái người châu Á.
  “Thế … Cái gì cơ?? Mày yêu thật sự đó à??? Lẽ nào chứ??? Lẽ nào từ Angelo mà mày buột miệng nói sáng nay là!!??? Thật đó à? Là cô gái nào thế? Chỉ mới vài giây mà mày cũng yêu được à???”
  “Im nào Lovino!! Ông đang cố đi ngủ đây!!” Phòng bên cạnh vang lên tiếng của ông nội nhà Vargas
  “Xin lỗi ông ạ.” Feliciano nói thay anh mình đồng thời bịt luôn cái miệng vẫn còn thú chửi của anh mình
  “Thế … cô ta là ai?” Sau khi được buông tha, Lovino lại tiếp tục nói
  “Em .. em không biêt, đó là một cô gái châu Á điển hình, có vẻ như cô ấy là một nhiếp ảnh gia vì em thấy cô ấy mang theo máy ảnh và một cái túi khá nặng.”
  “Mày …. Thật à? Tao chịu thua đấy! Tự đi mà tìm đi. Tao không giúp đỡ được đâu.” Nói rồi cậu trai cũng lật chăn quay sang chỗ khác ngủ, mặc cho Feliciano cứ lay lay gọi anh hai anh hai mãi
  Sáng hôm sau, như đã nghĩ kỹ rồi, Feliciano quyêt định không nghĩ đến cô gái đó nữa vì xác suất gặp lại ở thành phố Rome rộng lớn này chỉ bằng 0.001% mà thôi. Và cũng rất có thể, tối hôm qua cô gái đã bay về đất nước của mình rồi. Anh sẽ chuyên tâm vào việc dẫn bạn mình – Ludwig Beilschmidt tham quan thành phố quê nhà thôi. Hôm nay, anh sẽ đưa cậu ta vào Thành Vatican, tham quan lâu đài của thiên thần – Castello St. Angelo.
  Và có một cái duyên kỳ lạ nào đó đã xảy đến. Anh và cô gái ấy đã mang trong mình cái xác suất 0.001% ấy. Trước tòa lâu đài diễm lệ ấy, giữa hàng ngàn người đang đi lại tham quan, cô gái trẻ với mái tóc đen được buộc đuôi ngựa, nhưng hôm nay chẳng còn vẻ năng động như hôm qua, cô mặc chiếc đầm dài màu trắng, đeo túi xách hoa màu hồng nhạt, mặc đôi giày búp bê, trên tay là quyển sổ vẽ. Dường như anh đã lầm chăng, cô gái không phải là một nhiếp anh gia mà là một họa sĩ. Cuốn sổ cô vẽ Lâu đài Castello St. Angelo, cổ kính, thật đẹp và nguy nga.
  Feliciano nhìn mãi và rồi Ludwig cũng nhận ra, cậu trai Đức cũng nghe được những tiếng la lối đêm qua của Lovino mà. Huých nhẹ vào tay bạn thân, anh đánh mắt về phía cô gái. Feliciano nuốt nước bọt ực một cái. Thật kỳ lạ, trước giờ anh vẫn hay tán gái cơ mà, sao khi thấy cô gái ấy, anh lại có cảm giác rụt rè đến thế này? Rồi bỗng, một tên lầm lũ từ đầu bước đến gần cô gái, nhưng cô gái vẫn không mảy may nhận ra, vẩn tiếp tục với bức vẻ của mình. Và tên đó giật lấy chiếc túi xách của cô, xô cô ngã xuống. Cô gái giật mình, khi nhận ra chiếc túi xách của mình bị cướp, cô kêu thét lên:
  “Cướp … Ladro!!! Ladro!! Mi aiuti per favore!!!” Tiếng Ý thành thạo nhưng vẫn có tí kỳ lạ, cô gái có lẽ là một người Việt Nam.
  Feliciano và Ludwig nhanh chóng đuổi theo và một số người tốt bụng khác cũng giúp đỡ, tên cướp nhanh chóng bị bắt lại bởi những người canh cổng. Còn cô gái trẻ, có lẽ khi bị xô đẩy, cô đã bị thương ở chân, chỉ có thể lê từng bước nhỏ. Ludwig đã đến giúp cô đến đó vì Feliciano bận làm việc với đội vệ binh Thụy Sĩ.
  “Chào cô, cô là người đã bị cướp vừa rồi đúng không?” Cậu ta bắt đầu hỏi bằng tiếng Anh
  “Vâng.”
  “Bạn tôi sẽ giúp cô lấy lại nó từ đội vệ binh Thụy Sĩ, cậu ta ở đằng trước thôi, để tôi giúp cô.” Anh ngỏ ý cõng cô đến đó nhưng cô gái nhẹ nhàng từ chối, vì thế mà phải mất 5’ để cải hai đến chỗ của Feliciano.
  Khi nhận lại được cái túi, cô gái mừng rỡ nhưng chỉ hiện qua đôi mắt, nụ cười vẫn không hiện lên khuôn mặt. Điều đầu tiên cô gái làm là kiểm tra quyển sổ tay nhỏ trong túi, trong đó kẹp một tấm hình nhỏ.
  “Có vẻ như đó là một thứ quan trọng với cô nhỉ?” Feliciano cuối cùng đã có thể mở miệng nói với cô gái
  “Vâng … em trai tôi.” Cô gái đưa tấm ảnh lên, một cô bé chừng 12 tuổi với chiếc áo dài truyền thống của Việt Nam và kế bên là cậu trai chừng 8 cũng mặc chiếc áo dài, cả hai có đôi nét giống nhau và đều giống cô gái trước mặt Feliciano.
  “Ồ, cả hai rất giống nhau.”
  “Vâng, cha và các sơ ở nhà thờ nơi tôi lớn lên cũng thường hay bảo vậy.” Cô gái nhìn tấm hình tiếc nuối. Dĩ nhiên hai chàng trai cũng nhận ra thoáng buồn trên khuôn mặt cô gái, có lẽ đã có một kỷ niệm buồn nào đó.
  “À tôi quên mất! Rất cảm ơn hai anh đã giúp đỡ tôi! Tôi là Trần Hoàng Liên, nếu không phiền, tôi xin được mời hai anh đến chỗ tôi ăn tối như là cảm ơn.”
  “Ơ như vậy đâu được, chỉ là thấy khó khăn là giúp đỡ thôi mà.”
  “Nhưng, được giúp đỡ mà không báo đáp tôi cảm thấy rất áy náy. Huống gì, hai anh đã giúp tôi lấy lại được tấm hình duy nhất còn lại của em trai tôi. Hay là, tôi mời hai anh uống một ly nước, ở quán kia thôi.”
  “Ưm~ Nếu cô đã muốn như thế …” Thế là một tổ hợp kỳ lạ đi đến quán caffe gần đó.
  Sở dĩ bảo là kỳ lạ cũng không quá, bởi vì nhóm ba người gồm một chàng trai người Ý tóc nâu, một cô gái người Việt tóc đen và một anh chàng cao to tóc vàng người Đức, cả ba đều mang một vẻ đẹp riêng khiến ai cũng phải ngước nhìn.
  “Các anh muốn uống gì?”
  “Tôi muốn uống b … à không, cho tôi ly amaretto.”
  “Tôi uống cappuchino.”
  “Tôi cũng cappuchino.”
  “Mà Lin … tôi đọc vậy đúng không nhỉ?” Trong khi chờ đợi, Feliciano bắt chuyện với Liên
  “Anh có thể gọi tôi là Cecilia, đó là tên thánh của tôi.”
  “Ồ, có vẻ dễ hơn nhỉ. À phải rồi, tôi là Feliciano Vargas và đây là bạn tôi, Ludwig Beilschmidt.”
  “Ồ vâng, tât nhiên rồi, hân hạnh được biết hai người, anh Vargas, anh Beilschmidt.”
  “Đừng khách sao thế, hãy gọi tôi là Feliciano thôi, Cecilia này, cô đến Rome để tham quan du lịch à?”
  “Ồ, gần như thế, tôi đến đây vì công việc thôi, tôi sẽ ở lại đây 2 tháng để hoàn thành công việc của mình.”
  “Công việc à … cô làm gì thế?” Đúng lúc đó, người bồi bàn mang đến những tách cà phê nóng
  “Ừm … tôi sẽ thoải mái hơn nếu không nói ra.”
  “Ồ vậy à?” Có chút thất vọng trong lòng Feliciano
  Cuộc nói chuyện trong quán caffe chẳng kéo dài lâu vì Liên phải nhanh chóng rời đi, tiếp tục công việc của mình. Cô thanh toán trước rồi để lại Ludwig và Feliciano.
  Khi trở về nhà, Feliciano cứ thở dài liên tục, đến ông nội Vargas cũng ngứa mắt mà trở về phòng sớm.
  “Sao thế Feli? Bộ sáng nay ở Castello St. Angelo gặp chuyện gỉ không vui hay sao mà chú mày cứ thở dài thế?”
  Filiciano không trả lời
  “Không đâu, có chuyện rất vui đấy chứ.” Ludwig nói
  “Chuyện gì thế?”
  “Chà, cô gái mà cậu ta tương tư, đã biết được chút thông tin rồi.”
  “Gì cơ!? Sao có thể?”
  “Vô tình giúp cô ấy khỏi bị cướp giật ở Castello St. Angelo.”
  “Rồi sao nữa?”
  “Cô ấy là người Việt Nam, tên Tran Hoang Lin hay gì đó, hơi bị khó đọc. Theo Công giáo, tên thánh là Cecilia, có em trai và hết.”
  “Chỉ vậy thôi à? Coi bộ khó.”
  “Haiz~ Vậy đó, có vẻ như cô ấy còn lớn tuổi hơn em nữa, cô ấy có vẻ trưởng thành và có công việc ổn định.. So với Cecilia em nhưng là một tên nhóc vậy~”
  “Chú mày thì lúc nào chả là một tên nhóc.” Lovino còn chọc vào nỗi đau của cậu em trai.”
  Lại RẦM một tiếng nữa.
  “Feli~! Lovi~! Anh Antonio đến chơi này, anh có làm churros đấy!!”
  “Tonio!!! Anh làm ơn nhẹ nhàng tí đi, cái cửa sắp bị anh phá hư rồi!! Nhà có chuông mà! Cái tên khốn này!!” Lovino không nhịn được thương xót cho cánh cửa đáng thương.
  “Fusososofu, anh xin lỗi, nào, mở TV đi, vừa xem vừa ăn. Nghe đâu hôm nay có chương trình về một nữ họa sĩ nổi tiếng người Việt Nam đến Ý đó.”
  Feliciano mở TV lên. Sau vài phút quảng cáo là chương trình tin tức, ở tin nghệ thuật, là thông tun về nữ họa sĩ Trần Hoàng Liên.
  “….” Một khoảng yên lặng của Ludwig và Feliciano khi nghe thấy tên giới thiệu trong khi đó Lovino và Antonio lại không để tâm lắm, cả hai chuyên tâm ăn churros và nói chuyện, đôi khi Antonio lại cố gắng ôm lấy Lovino nhưng lại bị đá ra không thương tiếc.
  [Cô đến đây để thực hiện bộ tranh mới của mình à? Đó sẽ là bộ tranh như thế nào?] Một nữ phóng viên người Ý phỏng vấn Liên bằng tiếng Anh, và cô gái trả lời lại bằng tiếng Ý
  [Vâng. Là một người được nuôi nấng ở nhà thờ. Tôi rất ngưỡng mộ những tác phẩm, công trình kiến trúc ở Vatican cũng như Rome. Chính vì thế, bộ tranh sắp tới mà tôi sẽ công bố là ‘Thánh địa’]
  [Cô dự định sẽ vẽ những gì?]
  [Những công trình liên quan đến công giáo như Lâu đài Castello St. Angelo, Đền Thánh Phero, Tòa thánh Vatican, Bảo tàng viện Vatican, Nhà nguyện Sixtine và rất nhiều những địa danh khác nữa.]
  [Vâng, rất cảm ơn cô.]
  Sau đó là những lời giới thiệu về các bộ tranh trước cũng như thân thế của Trần Hoàng Liên, hay được người yêu nghệ thuật nước ngoài gọi bằng tên thánh là Cecilia.
  Lovino và Antonio, sau một hồi cãi nhau cũng nhận thấy sự im lặng khác thường của Feliciano, Ludwig thì trước giờ vẫn im lặng như thế rồi.
  “Này Feli …?”
  “Feli … em không sao chứ?”
  Và bỗng Feliciano gục đầu xuống, bó gối ngồi một chỗ.
  “Sao thế!!?”
  “Em có cảm giác thật thất bại, Cecilia là một họa sĩ, cô ấy lớn hơn em hai tuổi … bọn em cách xa nhau quá, sẽ không thể nào được đâu … có lẽ em nên bỏ cuộc thôi …”
  “Hả? Lovi, Feli đang nói gì thế?” Antonio nhìn sang cậu trai cũng đang mờ mịt và Lovino thì nhìn Ludwig
  Ludwig đánh ánh mắt về phía màn hình TV
  “Cô gái mà Feliciano thích, là họa sĩ nổi tiếng đến từ Việt Nam, cô gái ấy đã thành công và được biết đến từ năm 14 tuổi, giờ cô ấy đã 24 rồi.”

  “Thật … thật vậy sao???” Antonio ngạc nhiên vô cùng còn Lovino thì nhìn cậu em trai đang tự kỷ một cách lo lắng.

2 nhận xét: