Tình cảm này là món quà từ Thánh Valentine
Lại một ngày trôi qua thật buồn chán.
Feliciano không thể nào gặp được lại Liên dù đã dẫn Ludwig đi gần hết các thánh
địa Công giáo ở Rome .
Hay chính xác hơn là anh đã bỏ cuộc nhưng Lovino không nhịn nổi đã cùng Ludwig
và Antonio lên kế hoạch kéo cho bằng được anh đi khắp Rome, đến Đền thờ thánh
Phero, Đài phun nước Trevi, Tháp Traianus và rất nhiều nơi khác liên quan đến Chúa.
Chỉ thiếu nước đi đến từng nhà thờ thôi.
“Sao thế? Đi chơi cả ngày mệt chưa? Tính đưa
mấy đứa đi nguyện ở nhà thờ, sẵn tiện gặp một ông bạn cũ cơ đấy.” Khi thấy những
tên trẻ tuổi nằm xuội lơ, la liệt trong phòng khách, ông nội Vargas không khỏi
bật cười.
“Chắc tụi cháu đi không nổi nữa~ Ông đi với
Feli đi~” Lovino ngồi trên ghế đá Feliciano đang nằm lăn ra cửa
Gắng gượng lắm cậu ta mới đứng lên được, lườm
cho Lovino một phát rồi với tay lấy áo khoác và khăn choàng.
“Cháu đi với ông, lúc về tiện ghé siêu thị
mua đồ về ăn tối luôn.”
Đường phố Rome luôn nhộn nhịp theo cách riêng của nó,
ánh đèn đường mang lại hơi ấm lạ kỳ. Chỉ một chốc nào đó trên đường đi,
Feliciano hy vọng sẽ gặp lại Liên, nhưng liệu giây phút tình cờ của mối liên hệ
0.001% ấy có đến với anh một lần nữa hay không.
“Feliciano?? Feliciano??” Ludwig đi kế bên
cũng không cầm được khó chịu khi thấy người bạn lúc nào cũng ‘ve~ ve~ ve~’ mọi
lúc cứ im lặng không nói lời nào
“Ah … xin lỗi Lud, mình chỉ hơi … phân tâm.”
“Thôi nào, nếu cậu quyết định bỏ cuộc thì phải
dứt khoát, nếu cậu muốn tiếp tục thì phải cố gắng bằng mọi cách!!”
“Nhưng … sẽ như thế nào? Mình còn không biết
phải làm sao nữa, thậm chí nếu có được gặp lại Cecilia, mình không biết phải
nói gì với cô … chị ấy nữa.”
“Này, mình sẽ giúp cậu mà, anh trai mình và
cha mình quen biết rộng ở châu Á, biết đâu sẽ giúp được cậu.”
“Mình không biết …”
Ông Vargas đi phía trước cười nhẹ, không lên
tiếng dù nghe và hiểu rất rõ câu chuyện của người cháu mình. Có lẽ người mà ông
gặp sắp tới sẽ giúp được Feliciano trong chuyện với cô gái đó, nhưng quyết định
là ở cậu nhóc cả thôi.
“Được rồi, tới rồi đây, có lẽ Beilsch ở đâu
đó quanh đây thôi.”
“Beilsch???” Ludwig hơi nghi ngờ
“Ừm, thật kỳ lạ, ta và ông ta quen nhau mấy
chục năm rồi, nhưng chưa biết tên đầy đủ của nhau, ông ta chỉ gọi ta là Vargas
và ta thì goi ông ta là Beilsch … chả bao giờ ta nhớ nỗi cái phần còn lại của
cái họ ông ta.”
“Ông Vargas … có khi nào là.”
“Là Beilschmidt, nhớ kỹ đi ông già lẩn thẩn
này!!” Từ đằng sau vang lên tiếng nói trầm, khá nghiêm nghị của một người đàn
ông
Khi cả ba quay lưng lại, Ludwig không thể nào
không giật mình, vì người đó, ông Beilschmidt không ai khác chính là cha cậu
“Va … Vati!!!???”
(Vati: Cha)
“Hmph? Luddy? Vậy ra con là bạn của nhóc
Feliciano sao? Trùng hợp thật đấy.”
“Ve~ Signor Beilschmidt, rất vui được gặp lại
ông, cũng hơn 10 năm ấy nhỉ?” Feliciano có vẻ khá quen với người đàn ông tóc
vàng hơi dài này
Thật ra vì tính chất công việc – khảo cổ sư của
mình. Ngài Beilschmidt rất hay đến Ý, cũng vì thế mà quen biết được ông nội
Vargas và hai đứa cháu, tuy nhiên ông Vargas thì chưa bao giờ rời Italy
từ khi cha mẹ của cặp song sinh qua đời khoảng hơn 7 năm về trước nên chưa bao
giờ gặp được gia đình Beilschmidt.
“E 'un lungo periodo Beilschmidt, sao rồi?
Tôi thấy ông bảo là ông có đưa theo một cô gái theo mà?”
(E 'un lungo periodo: Một thời gian dài nhỉ -
Bản dịch của google-sama)
“Hể!??? Vati … không định tái hôn đấy chứ????”
Ludwig không thể nào bình tĩnh nổi trước tin động trời này.
“Tất nhiên là không, cô bé này là em họ của một
người quen người Thái Lan của ta, vô tình con bé cũng muốn đến cầu nguyện nên
ta đưa cô bé đến đây, sẵn tiện thăm nhà Vargas.”
“Thế cô gái đó đâu ạ?” Feliciano nói
“Ah! Ngài đây rồi Ngài Beilschmidt, thật xin
lỗi vì đến trễ, đường xá tắt nghẽn quá, di chuyển từ Quảng trường St. Peter đến
đây không dễ tí nào.” Tiếng nói châu Á quen thuộc, Feliciano có thể dễ dàng nhận
ra tiếng nói này giữa 100 người con gái trong bán kính 50m.
Liên trong một bộ trang phục thanh lịch với
áo khoác dài và váy dài hơn đầu gối. Tên tay lỉnh kỉnh một bộ dụng cụ vẽ, thật
chất thì đấy là một chiếc hộp đựng dụng cụ vẽ, nhưng vì chuyện ngành của
Feliciano là Mỹ thuật nên anh có thể nhận ra nó
“Ah! Là hai anh!” Liên không khỏi giật mình
khi thấy hai chàng trai đã giúp đỡ mình hôm qua, cô là như thế, không bao giờ
quên những người đã giúp đỡ mình.
“Cô biết con trai tôi và bạn của nó à
Cecilia?” Ngài Beilschmidt cũng không khỏi ngạc nhiên
“À vâng, họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi
giành lại chiếc túi xách từ tay tên cướp giật, thật sự là rất hú hồn đấy.”
“Thật là cái duyên kỳ là nhỉ.” Ông Vargas cười
đầy ẩn ý nhưng có vẻ như quý cô Việt Nam không đế ý đến chỉ có mặt
Feliciano là dần nóng lên thôi.
Định mệnh, phải chăng thật là định mệnh khiến
cho anh và cô có thể gặp lại nhau? Nếu như vậy, anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ
tìm mọi cách để giữ lấy tình cảm mà Thánh Valentine đã dành tặng.
(Thánh Valentine hay Bishop
Valentine là HOÀN TOÀN CÓ THẬT)
“Cecilia … tôi đã xem qua tin tức, cô là họa
sĩ nổi tiếng à? Hay chỉ là người giống người?” Feliciano đã bắt đầu kế hoạch
tán gái của mình, và dĩ nhiên là tán với tất cả tình yêu chân thành của một
chàng trai người Ý dưới sự chứng giám của thần thánh.
“Thật kỳ lạ, tôi không nghĩ là sẽ có một người
Việt Nam như tôi, giống tôi từ cái tên, độ tuổi đến nghề nghiệp và cả khuôn mặt
đấy.” Liên nói
“Vậy …”
“Dĩ nhiên đấy là tôi.”
“Phải … phải nhỉ, tôi thật ngốc quá.” Cậu
trai cảm giác xấu hổ vì vừa bị Liên chọc, tuy nhiên, cô gái này, dù có chọc người
khác thì cô vẫn không cười lên, quả thật rất kỳ lạ.
“Tôi không tiện nói ra vì nơi đó có khá nhiều
người, rất xin lỗi.” Cô lịch sụ cúi đầu thể hiện thái độ chân thành.
Hiển nhiên Feliciano sẽ chẳng để tâm gì đến
điều đó cả. Và 3 người còn lại càng không có lý do để bận tâm.
Khi chuông nhà thờ vang lên, tất cả đều bước
vào nhà nguyện, cùng đọc kinh sám hối. Nhưng có vẻ như không phải ai cũng chú
tâm vào đọc kinh, ít nhất là với Feliciano. Anh luôn rất nghiêm túc khi đi lễ,
nhưng sự hiện diện của Liên làm anh không tài nào tập trung nổi. Từng cử chỉ, động
tác của cô anh đều để ý rất kỹ và lưu từng hình ảnh đó vào tận sâu trong tim.
Và anh có thể thấy rõ, một điều gì đó nuối tiếc, buồn bã và thật đau khổ hiện
lên trên khuôn mặt nhỏ ấy, một cái gì đó thật khó diễn tả. Nước mắt dường như
có thể chảy xuống bất kỳ lúc nào.
Buổi cầu nguyện rất yên tĩnh, không một chuyện
gì xảy ra. Và khi buổi lễ kết thúc, một điều không ngờ đến, là căn hộ mà Liên
đang ở cũng cùng khu với nhà Vargas nên ông Vargas đã mời cô cùng đến ăn tối,
và dĩ nhiên, ông Beilschmidt cũng được mời đến.
“Lovino? Con đâu rồi, ra mở cửa cho ông và
khách nảo!”
“Vâng.” Từ trong nhà vang lên tiếng uể oải của
Lovino, ngay vài giây sau là tiếng mở cửa.
“Mọi người về rồi, ah, Signor Beilschmidt và
…. Trần Hoàng Liên!!!??”
“Ve~ Anh phát âm được hay thật.” Feliciano
không thể nào không thán phục cái lưỡi của Lovino khi có thể đọc được tên của
Liên một cách dễ dàng và rành mạch đến vậy.
“Chào cậu, hôm nay phải làm phiền rồi.” Liên
vẫn giữ đúng phong thái lịch sự của mình khi cúi đầu chào Lovino. Sự hiện diện
của Liên khiến cho anh chàng người Ý không tài nào bình tĩnh nổi với cái duyên
kỳ lạ của Feliciano.
“Không … gì… cả … À, mọi người vào nhà đi.
Anh đã luộc pasta trước rồi đấy Feli.” Khi đi mua đồ ở siêu thị, Feliciano đã gọi
trước cho Lovino luộc pasta rồi, và phải nói, người nhà Vargas ai cũng thích ăn
pasta, từ ông nội, bà nội, đến cha và mẹ và đến tận hai đứa cháu. Chính vì thế,
trong nhà luôn có sẵn ít nhất là một thùng pasta, cần là có.
Bữa ăn được chuẩn bị bởi Feliciano, Ludwig và
Lovino. Dù Liên là cô gái duy nhất ở hiện tại và cũng ngỏ ý giúp đỡ nhưng Feli
không cho vì nói là muốn khách được thoải mái. Liên cũng chẳng biết làm gì hơn
ngoài trò chuyện với hai người lớn tuổi … nhưng dù thế, cuộc nói chuyện của 3
người vẫn rất hợp rơ và cao siêu. Họ như là đang bình luận về triết học của triết
gia Heracles Karpusi (à, anh này
KHÔNG có thật) cũng như Platon (người này thì CÓ THẬT). Những điều như thế là
quá sức đối với đầu óc đơn giản của 3 chàng trai vừa rời ghế đại học. Cho nên,
cứ cặm cụi nấu ăn là nhất.
Món spaghetti carbonara với mùi hương dịu nhẹ
của phô mai và thịt xông khói của Feliciano luôn khiến mọi người phải nhỏ dãi.
Tài nấu ăn của Feliciano lúc nào cũng được mọi người tán dương, cưới được anh chàng này là cuộc sống mỗi ngày sẽ như thiên đường. (Bản bên Zing khúc này hơi lỗi nên mình đã sửa lại.)
Nhờ cái hương vị tuyệt hảo của món ăn mà bữa
ăn diễn ra rất tốt, chỉ có điều là ba chàng trai tuổi 22 vẫn bị bỏ rìa khi người
lớn nói những chuyện sâu xa về nền kinh tế, nghệ thuật thế giới.
Khi trời đã nhá nhem tối, ông Beilschmidt được
mời ở lại ngủ nhà Vargas, điều đó ổn, nhưng với Liên thì hẳn là không. Feliciano
nhận trọng trách đưa cô gái về căn hộ của mình, và chắc hẳn, Feliciano sẽ không
thể nào quên cái khuôn mặt như muốn bảo rằng: “Cưa đổ cô gái đi Feli!” của ông
Vargas và Lovino.
Buổi đêm ở Ý, những con đường đã thưa thớt dần,
ánh đèn đường lấp loáng cùng những ánh sáng thấp thoáng qua từng khung cửa sổ.
Gió thổi nhẹ nhè nhưng vẫn mang hơi lạnh của đầu thu. Cái nhiệt độ se lạnh này
luôn buộc bạn phải mang trên mình một lớp áo khoác, nhưng nó vẫn tốt hơn là mùa
đông, và một đặc trưng của mùa thu nước Ý. Chính là cơn mưa.
“Woah!! Mưa!” Liên không khỏi có chút khó chịu
với cơn mưa bất chợt này, nhưng có vẻ những người dân nơi đây đã quá quen thuộc
với cái thời tiết này nên ai cũng nhanh chóng bung dù của mình ra. Ngay cả
Feliciano – người hộ tống cô cũng mang theo một cây dù xếp. Nhưng nó sẽ không
quá khó chịu vì những cơn mưa như thế này cũng rất giống nơi quê nhà.
“Là mưa đầu mùa, cô nên đứng sát vào nếu
không muốn bị ướt Cecilia.” Feliciano nghiêng cây dù về phía cô một tí.
“Cảm ơn cậu.” Thật tự nhiên, cô cũng bước về
phía anh.
Hai con người, dưới một tán dù, trên con đường
mưa rơi, khung cảnh như trong một bản nhạc trữ tình, sự hiện diện của con người
qua từng bước đi luôn khiến người ta phải ngưỡng mộ, đó là nếu như họ không
biêt hai người này chỉ mới quen biết nhau.
Căn hộ của Liên cũng không quá xa nếu đi từ
nhà Vargas, chính xác thì cũng chỉ mất 5 phút đi bộ. Đó là một căn nhà nhỏ, với
vườn hoa và những ô cửa sổ. Căn nhà này là một người bạn đã cho Liên mượn khi
cô làm việc ở Ý
“Nhà cô đây à… Cô đang sống với ai à?”
“Ồ không, tôi sống một mình ở đây.” Liên trả
lời khi đẩy cửa khu vườn trước nhà.
“Nhưng đèn sáng …”
“Ah, lẽ nào …”
“Liên ana.” Một giọng nói đậm chất Đông Nam Á
vang lên từ cửa nhà, đồng thời cánh cửa cũng mở ra. Đó là một chàng trai châu
Á, với mái tóc dựng ngược và nụ cười tươi tắn.
“Samya! Không ngờ anh lại đến đó, có chuyến
bay à, sao không gọi em?” Dường như rất quen thuộc với người này, Liên đến nói
chuyện với anh ta rất tự nhiên, rất thân thiết, đến nỗi Feliciano cảm thấy có
chút ghen tức trong lòng mình, mà cậu ta cũng chả hiểu đó là ghen, cái đầu ngu
ngốc, ngây thơ của cậu ta chỉ biết rằng cậu ta đang cảm thấy khó chịu nơi lồng
ngực.
“Liên à, anh đã cố gọi cho em cả buổi ana,
nhưng có lẽ em đã rất hạnh phúc với bạn trai mà quên ông anh họ này rồi ana.”
Giọng nói của anh ta, không nghi ngờ, là chất giọng Thái Lan không lẫn vào đâu
được.
Liên lấy vội chiếc điện thoại của mình từ
trong túi xách và phát hiện hơn tận 10 cuộc gọi từ lúc 1 giờ chiều đến 6 giờ tối.
Chà, cô thường tắt âm điện thoại khi làm việc ở nơi công cộng, và một khi đã cầm
cây bút thì cô khó mà gỡ tinh thần ra khỏi những bức tranh.
“Xin lỗi …”
“Ana, mà bạn trai người Ý của em tên gì thế?”
Chàng trai người Thái vội chọc cô em họ của mình
“Hể???!!” Feliciano giật mình khi bị nhắc tới,
nãy giờ anh toàn bị cho ra rìa trong cuộc nói chuyện của Liên với những người
khác.
“Samya! Đừng giỡn, đó là Feliciano Vargas, cậu
ta đã giúp em khi em gặp cướp ở Castello
St . Angelo. Và Feliciano, đây là Samya, anh họ
tôi.”
“Rất hân hạnh, anh Samya.”
“Ừm, cũng rất cảm ơn cậu đã giúp đỡ em họ
tôi.”
“Ồ, không có gì, thấy khó khăn thì giúp đỡ
thôi mà, ừm … tôi nghĩ là tôi về đây, tạm biệt Cecilia, xin chào anh Samya.”
“À vâng, anh đi cẩn thận Feliciano …”
Quay lưng đi đầy tiếc nuối, Feliciano còn có
thể nghe được tiếng nói của hai người kia, dù biết là giữa họ không có gì nhưng
cậu vẫn cảm thấy chán nản. Samya dường như rất quan tâm đến Liên, liệu sẽ có
chuyện gì nếu như cả hai chỉ là họ hàng xa, rất có thể, một người Thái Lan và một
người Việt Nam, chả phải là cũng chẳng gần nhau lắm ư, mối quan hệ họ hàng này
liệu gần nhau đến mức nào.
----
‘Cạch’ một tiếng mở cửa, gọn gẽ và buồn thảm
của Feliciano.
“Này sao thế
Feli, đưa người đẹp về nhà mà mặt mày như là vừa bị cướp vậy?” Ông
Vargas cố gắng chọc cậu, nhưng có lẽ điều đó chả làm tinh thần của cậu trai thê
thảm chìm đắm trong suy nghĩ bi thảm này đi lên tí nào.
“Chà, tôi nghĩ cậu nhóc này gặp Samya rồi.”
Ông Beilschmidt kiểm tra tin nhắn điện thoại
“Samya??” Lovino và Ludwig đồng thanh trước
cái tên Thái Lan
“Ông biêt người đó à Signor Beilschmidt?” Ngẩng
đầu lên với cái tốc độ lạc quan nhất có thể, Feliciano hỏi
“Chà, tôi đã nói khi ở nhà thờ, Cecilia là em
họ một người quen người Thái của tôi, và người đó là Samya, cậu ta làm du lịch,
và nhìn biểu hiện cậu nhóc chắc là nghĩ sâu xa về mối quan hệ của Samya và
Cecilia rồi.”
“ …. ” Né tránh ánh nhìn của những người còn
lại, Feliciano không trả lời
“Đừng suy nghĩ sâu xa, dù quan hệ họ hàng của
hai người đó có từ thời ông nội ông ngoại nhưng mà đối với Samya mà nói,
Cecilia chỉ là một cô em gái mà thôi, nếu cứ lo lắng như thế thì sao mà giành lấy
được hạnh phúc của bản thân chứ.”
“Signor Beilschmidt …”
“Beilsch …”
“Vati …”
“Signor …”
Lần lượt những người còn lại đứng hình trước
câu nói đầy tính trữ tình của ngài Beilschmidt luôn nghiêm túc và thực tế.
“Vati … khi người tán tỉnh mutti cũng như thế
ư?”
(Mutti: Mẹ)
“!! Ta chỉ không muốn thấy một thằng nhóc
khác giống như Gil!”
Ahh, phải rồi, Gilbert, anh trai của Ludwig,
đứa con trai lớn của ngài Beilschmidt, một thất bại điển hình khác trong truyện
tình cảm. Tình yêu của anh ta là cho cô bạn người Hungary , Elizaveta Héderváry, tuy
nhiên, lại quá nhút nhát khi nói đến nên lúc nào cũng chọc tức cô gái. Kết quả
là khi kết thúc tuổi 25, cô gái đã lên xe hoa với một anh chàng người Áo,
Gilbert hoàn toàn thất tình.
“… Ông nói đúng, cháu sẽ suy nghĩ …” Rồi cậu
ta bước về phòng, đóng cửa, để lại những người còn lại băn khoăn. Nhưng chi tiết
thú vị là ít lâu sau có thể nghe được tiếng ngáy của Feliciano và cái sự khẩn
khoản của Lovino
“Feli!!! Chú mày có mở cửa cho anh không thì
bảo!! Phòng của chú cũng là phòng của anh đấy!!”
Sáng hôm sau
“Ve~ Chào buổi sáng. Signor Beilschmidt. Cháu
đã nghĩ kỹ rồi, cháu sẽ không bỏ cuộc hay suy nghĩ nặng nề nữa, cháu sẽ cố gắng
hết sức mình! Ve~” Đó là chàng trai năng nổ Feliciano của những ngày đại học,
có vụng về nhưng luôn cố gắng … à hồi đại học thì cậu ta ít khi nào cố gắng hết
sức trong chuyện gì ngoài nấu ăn và vẽ tranh cả, toàn dựa dẫm Beilschmidt.
“Yosh, đó là một Feliciano mà cháu cần, ta có
tin vui cho cháu đây.”
“Gì thế Signor?”
“Samya vừa gọi điện cho ta, cậu ta phải bay đến
Anh, trong khi đó, Cecilia cần một người hướng dẫn viên, chỉ dẫn đến các địa điểm
thực hiện bộ tranh của mình, chà, cậu ấy nhờ ta vì ta thường hay đến đây, nhưng
ta nghĩ là ta sẽ giao lại việc đó cho cháu.”
“Thật, thật ư!!” Không cần phải nói gì nhiều,
Feliciano hiển nhiên là đang cực kỳ cực kỳ phấn khởi
“Ừm, ta nghĩ là cháu nên nhanh lên đi,
Cecilia muốn vào Vatican đến thăm Basilica di San Pietro, cô bé muốn khởi hành
lúc 9h sáng, và bây giờ là 8h.”
(Basilica di San Pietro: Nhà
thờ St. Peter)
“Ể ..!” Nhanh chóng, chàng trai thay đồ và sửa
soạn, Lovino, vốn dĩ đang nướng cũng bị đánh thức.
“Tên nhóc này …”
Đến nhà Liên nhanh nhất có thể, Feliciano được
chào mừng bởi mùi cà phê thơm phức cùng mùi thơm ngào ngạt của bơ và phô mai.
Cộc cộc cộc, anh gõ cửa
“Cecilia …”
Cạch cạch cạch, tiếng bước chân ở bên trong,
mỗi bước chân đến gần là tim Feliciano lại đập thình thịch.
“Ah … chào buổi sáng … ưm, cậu Feliciano
Vargas phải không nhỉ?” Là Samya.
Một thoáng nào đó trong cái phần bi quan của
trái tim muốn trào ra. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, Samya và Liên chỉ là anh em
họ. Nở một nụ cười đặc trưng của mình, Feliciano cũng tự tin hơn
“ Vâng, chào buổi sáng, Signor Beilschmidt bảo
tôi đến giúp đỡ Cecilia trong việc hướng dẫn.”
“Ô, như vậy cũng thật tuyệt vời, còn gì tuyệt
hơn một người Ý hướng dẫn chứ! À cậu đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì vào ăn cùng
anh em tôi luôn đi.” Luôn rất tự nhiên, đó là nụ cười luôn thường trực trên
khuôn mặt của một người làm du lịch người Thái Lan – Xứ sở của những nụ cười. Nụ
cười đó làm cho Feliciano cảm thấy tự thoải mái hơn bao giờ hết, ít nhất thì
anh sẽ không còn phòng ngừa Samya như là ngừa tình địch nguy hiểm nhất nữa.
“Cảm … cảm ơn.” Feliciano cũng chợt nhận ra
là mình chưa ăn sáng khi cái bụng cậu réo vì nghe thấy mùi thơm nóng của phô
mai.
Bữa sáng của ba người rất đơn giản với những
ly cappuchino và bánh mì nướng. Sau khi dùng bữa sáng, Samya cũng rời đi đến
sân bay, tiếp tục công việc của mình. Còn hai người còn lại, hiển nhiên là
Feliciano sẽ dẫn cô đi đến vào thành Vatican . Cả hai sẽ đi tàu điện ngầm,
vì những con đường ở Ý thường rất là đông. Có một hướng dẫn viên thành thạo như
thế, Liên còn mong gì hơn. Cả hai đều đến được Basilica di San Pietro rất sớm,
những điều về Nhà thờ mà Feliciano nói cho Liên biết đều rất thú vị và dựng nên
một niềm cảm hứng ở Liên. Những bức tranh phác họa luôn được vẽ ra rất nhanh. Ồ
chắc chắn, cô sẽ không thể nào dựng hết đồ nghề, màu vẽ ra được. Nên cô luôn cầm
theo một chiếc máy ảnh để chụp lại, khi nào trở về, cô sẽ dự vào những tấm ảnh
cùng những bản phác để vẽ lại sau. Thường thì như vậy cũng rất mất thời gian vì
phải vẽ rồi chụp, nhưng hôm nay sẽ tiện hơn nhiều vì có Feliciano. Cả hai đều
có thể thay phiên nhau cầm máy, thay nhau phác họa, thật sự thì những bản phác
của Feliciano cũng chỉ là để chơi thôi, vì Liên chỉ có thể hiểu được bức tranh
của bản thân cô mà thôi.
“Ư .. oa … hôm nay thật sự rất là may mắn đó,
nhờ có cậu Feliciano, bình thường thì đến tận 4 giờ chiều tôi mới có thể hoàn
thành được những bản phác và chụp lại hết những ngõ ngách, nhưng hôm nay thì chỉ
tới 3 thôi là đã hoàn thành, tôi không cần phải thức đêm để vẽ nữa.” Thư giãn
các gân cốt của mình, Liên nói. Sau hơn 4 tiếng đi qua đi lại, chụp lên chụp xuống
rồi lại vẽ, vẽ và vẽ, Feliciano cũng đuối lực. Anh không nghĩ là việc này lại mệt
đến thế. Thậm chí, cả hai cũng chưa ăn trưa nữa.
“Chắc cậu cũng đói rồi nhỉ, chúng ta nên đi
ăn thôi, dù hơi trễ, cậu có biết chỗ nào không?”
“À … tôi chỉ biết những nơi ở Rome thôi, ở Vatican thì …” Một điều khá buồn cười,
Feliciano rất hay vào Vatican để đi tham quan,
rất nhiều lần. Nhưng anh chưa bao giờ ăn ở đây cả, chỉ dừng lại uống nước, có,
nhưng ăn, thì chưa.
“Vậy, chúng ta nên rời đi thôi, nhiêu đây
cũng đủ cho tôi vẽ hai bức sơn dầu.” Gõ gõ nhẹ vào cái hộp đựng hơn 30 bản phác
cùng khoảng 3 chiếc thẻ nhớ 4G, Liên đề nghị.
“Ừm.”
Reng … reng … reng.
Tiếng chuông điện thoại của Feliciano, là cuộc
gọi từ máy của Lovino. Thoạt thì cũng chả có gì, nhưng một khi đã nghe điện thoại
thì cậu ta sẽ chẳng biết điều gì đang chờ đợi ở 4 người nham hiểm kia đâu.
“Ciao Lovi, có gì à?”
[Anh mày và ông đang ở Venezia.] Một giọng tỉnh
bơ của Lovino như thể điều đó là Một sự
thật hiển nhiên mà chú phải chấp nhận.
“Ve?! Như … như vậy là sao????”
[Thì đấy, anh mày phải hộ tống ông nội đáng
kính, cùng hai người Đức đến Venezia, chú mày cứ thoải mái ở nhà nhé. Sẵn tiện,
Antonio cũng ở đây luôn.]
“SAO CƠ!!!!!?” Rất muốn hét ầm lên một tiếng
nhưng vì đây là một Nhà thờ, với rất nhiều du khách nên Feliciano chỉ gắt lên một
tiếng vẫn rất kiềm chế qua điện thoại
[Chú nghe rõ mà, anh mày đi đây.] Và píp. Cuộc
gọi đã kết thúc. Feliciano đơ nhìn điện thoại.
“Sao thế Feliciano, nhìn mặt cậu … bơ phờ
quá.” Liên hỏi han.
“Tôi nghĩ là tôi bị nguyên một dàn bỏ rơi rồi,
tất cả mọi người đều đi Venezia cả, có vẻ như tôi phải dùng bữa một mình một thời
gian rồi.” Thở dài không kiểm soát, Feliciano ủ rủ. Nhưng đó lại là một cơ hội
khác cho chuyện tình cảm của anh.
“Chà, vậy sao anh không đến nhà tôi ăn nhỉ,
Samya cũng sẽ trở về Thái Lan sau khi rời London .
Sẽ tốt hơn nếu được ăn chung với ai đó thay vì ngồi ăn một mình nhỉ.”
Một cảm giác thăng hoa nở rộ trong lòng
Feliciano. Anh không biết liệu đây có là một kế hoạch nào đó của gia đình mình
hay không, nhưng anh sẽ tận dụng những ngày được ở bên Liên hế mức có thể.
Extra: In Venezia
“Có ai muốn đi thuyền không? Dạo kênh cũng
vui lắm nha ana.” Chàng trai Thái Lan đứng trên một con thuyền, tay cầm mái
chèo, mời 4 người trên bờ xuống
“Hay nha.” Lần lượt Lovino, ngài Beilschmidt,
ông Vargas và Ludwig đều bước xuống thuyền.
“Không biết Feliciano sao rồi nhỉ.” Ludwig
nói
“Phải để nó có cơ hội tiến lên chứ, chúng ta
đâu thể nào cho nó lời khuyên mãi được.” Ông Vargas cười. “Mà cũng phải nói,
không ngờ Samya cũng hộ kế hoạch này đó nha.”
“Ahaha ana, tôi cũng muốn Liên tìm được một mối
tình mà, haiz, những mối tình trước đó của con bé không mấy yên ả gì cho lắm
ana.”
“Sao sao? Cô gái nghiêm túc như thế cũng từng
yêu à???” Lovino chen chân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét