Giữa bầu trời thu mát lành, rất
mát vì trời đang mưa ở London, England đang phải đến sân bay để rước cô gái mà
cậu đã mời đến nhà để làm việc, thật ra thì anh có thể đến nhà cô gái, nhưng
anh cảm thấy ở nhà anh thì anh có thể dễ dàng nói ra hơn. Cảm giác quen thuộc với
mọi thứ vẫn ổn hơn mà.
Anh nhớ: Nguyễn
Hoàng Liên, là tên mà tôi thường dùng, Hồ Chủ tịch đặt cho tôi cái tên đó
Anh đã nghe lén cuộc nói chuyện giữa cô và Australia,
cũng chẳng do cố ý, chỉ là anh muốn xem thằng em trai bao lâu không gặp giờ sao
rồi, nghe bảo là New Zealand và Wy cũng hay ở lại nhà cậu ta … ngẫm lại thì
đúng là theo dõi người khác.
“Liên!!!!” Ngay lập tức, cô gái Việt Nam với
mái tóc đen và đôi mắt nâu nhìn thấy anh. Cô kéo hai chiếc valy của mình đến,
anh cũng chạy đến giúp cô
“Wow, không ngờ là anh biết cái tên đó của
tôi đấy England.” Cô thì thầm
“Ờ thì … gọi tôi là Arthur, Arthur Kirkland.”
“Hiểu rồi, Mr. Kirkland nhỉ.”
“Arthur là được rồi, xe tôi đậu ngay ngoài
kia thôi, để tôi giúp cô xách đống hành lý này nào.” England kéo một chiếc valy
đi.
Trời vẫn mưa như thế, England thích mưa,
nhưng cũng ghét mưa. Vietnam thích mưa, nhưng nếu chỉ là một cơn mưa nhỏ ngang
qua, mưa dài thế này khiến cho cô cảm thấy buồn ngủ và lười nhác.
“Cô có thể chợp mắt một tí nếu muốn, dù gì đó
cũng là một chuyến đi dài.” England nói sau khi thấy cô ngáp lần thứ n qua
gương chiếu hậu, cô không nói gì cả, chỉ gật đầu nhẹ và nhắm mắt lại. Sau đó
thì England chỉ chuyên tâm lái xe.
Thật ra thì để đến biệt thự của England không
mất quá nhiều thời giờ, nhưng anh không muốn đánh thức cô gái đang say ngủ nên
đi lòng vòng khắp thành phố London, đến khi trời nhá nhem tối mới vòng về nhà.
“Viet … Viet … Vietnam.”
“Ưm … England … Đến rồi à?” Cô chậm rãi mở mắt,
ánh đèn đường chiếu vào mắt cô
“Ừm … cô vào trước đi, tôi sẽ mang hành lý
vào sau.”
“Nhưng mà …”
“Cứ vào trước đi cô gái à, vụ hành lý cùng với
England cứ để chúng tôi lo.” Giọng nói ồm ồm ấy vang lên, England thót lên một
cái, anh chậm rãi ngóc đầu khỏi cốp xe, thầm hy vọng đó chỉ là do anh tưởng tượng
vì giọng nói đó sao mà giống thằng anh siêu thích bắt nạt và hút thuốc Scotland
của anh.
“Hello brother, nhóc sao rồi?!” Wales đột ngột
đập một cái vào lưng chàng trai nhỏ con England, và hiển nhiên, England hoàn
toàn có thể chịu được cú đập đó, nhưng anh đơ ra chủ yếu vì sốc
“Scotland!!! Ireland!!! Wales nữa!!! Tại sao
các anh lại ở đây chứ!!!?”
“Này nhóc! Có gì sai khi các anh đến nhà em
trai ở vài ngày? Nếu nhóc có hối hận gì thì.” Scotland ghé lại gần England, và
thì thầm khẽ vào tai người em trai đang run lên bần bật, mặt xanh như người vừa
thấy ma, à mà không phải ma, mà là ác quỷ “Tự trách bản thân dẫn bạn gái về nhà
mà không . thông . báo . trước . đi . nhóc . à”
“Không phải mối quan hệ như vậy mà!!!”
England giật ra khỏi Scotland, hét lên với khuôn mặt đỏ bừng
Trong lúc đó, Vietnam đã được Ireland dẫn vào
biệt thự
“Mối quan hệ gì thế?”
“Không có gì đâu cô gái, cô là Vietnam à? Tôi
là Ireland, khi ở ngoài thì gọi tôi là Ian Kirkland.” Anh ta cười, nắm tay
Vietnam dẫn vào trong
“À, còn tôi là Nguyễn Hoàng Liên.”
Bữa tối của 5 người, 4 quý ông Anh quốc mà chỉ
có Wales và Ireland còn giống quý ông, chứ England và Scotland giống như hai
anh em đang giành nhau cái điều khiển TV vậy, họ cứ lườm nhau mãi. Còn Vietnam,
cô nhìn lên cái bàn có những thứ được gọi là “thức ăn” của 4 người kia. Cô băn
khoăn không biết ăn chúng có sao không nữa, chúng … giống như … giống như là một
miếng gỗ đã bị cháy quá nửa vậy, nhưng mà nó không có mùi khét, chuyện đó còn
đáng sợ hơn nữa.
“Sao thế Vietnam? Cô cũng nên ăn thử đi.”
Wales cười, nhìn vào đĩa “thịt bò hầm” mà Scotland đã nấu trước bàn cô vẫn còn
nguyên vẹn
“Ư … vâng …” cô dùng nĩa lấy nhẹ một miếng
“thịt” lên và cho nó vào miệng
“Sao hả?” Wales lại hỏi
“Ừm … tôi nghĩ là … ừm … tôi có thể vào
toilet chút không?” Khó khăn lắm Vietnam mới nói được, khuôn mặt cô tái đen
ngay khi miếng “thịt” đó chạm vào đầu lưỡi, vị của nó … giống như là … một thứ
gì đó kinh khủng, không hiểu sao khi ăn nó cô lại cảm giác giống như vừa nếm một
quả bom vậy.
Tối đó
“Oui oui, ma cherie, em thật sự đã ăn cái món
đó à?”
“Anh mong tôi làm gì chứ? Tôi biết trình độ nấu
ăn của England không được ‘ổn’ nhưng tôi đâu nghĩ toàn gia đình Britain đều bị
mất vị giác cơ chứ!”
“Haiz, cũng tội em thật đấy ma cherie, thế
mai em định làm gì đây?”
“Làm việc, tất nhiên, đó là mục đích của tôi
cơ mà.”
“Thì tất nhiên, nhưng ý moi là em định làm gì
vào bữa ăn?”
“Tôi sẽ nấu, dù thế nào cũng không cho nhà
Britain nấu ăn một mình, rất nguy hiểm.”
“Ồ ra vậy, thôi, moi dập máy nhé, ngủ ngoan
nhé ma cherie.”
“Bớt nói thế đi France, tôi chẳng còn là thuộc
địa của anh nữa đâu! …Ừm …, dù gì thì cũng ngủ ngon.”
Cùng lúc đó, ở phòng của England ngay phía dưới
phòng của Vietnam.
“England, này, nói thật cho mấy thằng anh này
xem, có vụ gì với quý cô Đông Nam Á mà chú phải mời cô ấy đến tận đây trong 2
tuần?” Wales ngồi trên chiếc ghế sofa trước mặt England, nhìn thẳng vào mắt thằng
em trai đang cố gắng chạy trốn khỏi màn hỏi cung của ba thằng anh trời đánh.
“Chỉ là công việc thôi mà, mối quan hệ hội
nghị giữa UK và Việt Nam … vậy đấy, tôi gặp cô ấy để bàn bạc trước khi họp báo
chính thức, vậy thôi …”
“Hmph, anh nghi ngờ điều đấy, nếu chỉ như thế
thì chỉ cần 2, 3 ngày là xong xuôi rồi, cần gì tận nửa tháng, hơn nữa nếu là hội
nghị giữa UK và Việt Nam thì chú cần gì đuổi khéo mấy anh ra khỏi nhà bằng phiếu
nghỉ xả hơi ở Hawai chứ, tụi anh cũng là một phần UK mà, thấy đây giống như là
hội nghị giữa chú và Vietnam hơn đấy.” Ireland nằm lăn lộn trên giường ngay sau
lưng England, phân tích ra và còn cho England thấy cả tấm vé máy bay mà anh đã
đặt sẵn.
[Japan
bảo là muốn đi chung với Taiwan và Thailand, nhưng mà đột ngột hủy rồi, nên cho
tôi, nhưng tuần sau tôi bận nên các anh có thể đi.] England đã nói một cách
trôi chảy như thế. Sống chung với England quá lâu, ba người anh trai cũng hiểu
quá rõ thằng em trai này, England mà muốn cho ai một cái gì đó thì đều nói lắp
bắp không ra hơi và phủ nhận lòng tốt của mình, theo như thuật ngữ của Japan
thì chính là ‘Tsundere’. Chính vì vậy mà họ giả vờ đến sân bay rồi chờ khi
England đi rước Vietnam thì họ về nhà trước.
“Không có gì mà …” England đỏ mặt, đang định
đứng dậy quét hết đống anh trai phiền phức này đi thì
“Ngày 28/4 Hội nghị thượng đỉnh thế giới ở
nhà America có chút ồn ào, nhưng mà rất may là Vietnam chịu đến. Ngày 13/5 mình
đến thăm nhà Japan và Vietnam cũng có ở đó nữa! Ngày 15/9 ngày mai Vietnam sẽ đến
nhà rồi, mình phải dọn dẹp sơ qua thôi, phải chắc chắn cửa hầm phép thuật được
đóng kín, và ba thằng anh kia không có cơ hội làm phiền, mình có 2 tuần, 2 tuần
chắc đủ mà, mình đã hạ quyết tâm rồi. Ngày 16/9 Scot, Ire và Wales vẫn còn ở
nhà!!! Làm sao đây chúa ơi!!! Sao mình có cơ hội nói với Viet là mình thích cô ấy
đây!! Ừm … những ngày khác đều nói đến Vietnam, Vietnam trên facebook, Vietnam
qua lời kể của Japan, Vietnam qua lời kể của Australia. England à, chú yêu cô
nàng Vietnam đến thế rồi cơ à?” Scotland chậm rãi hỏi sau khi đóng quyển nhật
ký của England, và England thì sốc toàn tập.
Quyển nhật ký đó anh rõ ràng là bỏ vô két sắt
điện tử với cái mật khẩu siêu dài cơ mà
“Mật khẩu gì mà lấy tên mình chứ không biết,
chú đúng là ngây thơ lắm đó England.” Vâng, anh Scot đã đoán ra cái mật khẩu
siêu dài đó của England: United_Kingdom_of_Great_Britain_and_Northern_Ireland …
đó đúng là một cái mật khẩu hơi bị dễ nếu không nói đến phần dấu gạch nối và chữ
in hoa.
England hoàn toàn bị đơ và phải buộc khai báo
cái nguyên do tại sao mình lại thích Vietnam đến thế. Hóa ra đó cũng khá là đơn
giản. Số là lần đầu Vietnam tham gia cuộc họp thượng đỉnh thế giới ở nhà
Australia, anh đã vô tình làm đổ cái đống scone lên đầu Vietnam, và xui xẻo thế
nào hôm đó anh lại muốn vắt ít kem phô mai lên bánh, chính vì vậy mà Vietnam
dính một đống kem phô mai vàng vàng có mùi hăng hăng mà đống kem đó lại ngăn
không cho đống scone rớt xuống đất. Thật ra cũng không cố ý, chỉ là anh đang muốn
bắt đám France, America, China và Russia ăn thử mấy cái scone kem phô mai nhưng
họ chạy nấp vào sau Vietnam vô tình đi ngang qua và đúng lúc đó anh lại bị vấp
chân, thế nên thảm kịch mới xảy ra.
“Lúc đó không những Vietnam không trách tôi
mà còn cười an ủi tôi nói rằng cô ấy không sao cả, nụ cười đó quả thật rất là
xinh đẹp và đó là lần đầu cũng là lần duy nhất từ trước tới giờ tôi thấy nụ cười
của Vietnam đó …” England kết thúc cái hồi tưởng của mình bằng một cái khuôn mặt
mơ màng không đỡ nổi, nhìn cậu ta giống như thiếu nữ đang yêu thầm thần tượng của
trường hơn là một thằng già ngoắc đang yêu một người con gái, cái mặt đó khiến
cho cả ba người kia phải nổi da gà.
Nhưng mà thực sự thì hôm đấy Vietnam rất tức
giận, mấy cái bánh đó rõ ràng là có vấn đề nặng. Vietnam theo lời của China và
France, lúc tức giận thì cái mặt còn không cảm xúc hơn là bình thường, nhiều
khi còn nở nụ cười nữa, rất là đáng sợ. Theo lời của America: Lúc Vietnam mà giận thì tuyệt đối không được
chọc ghẹo gì nữa!!! Theo lời của Russia: Vietnam giận dữ … có cảm giác giống Belarus lắm da. Và cái bánh đó
đã tác động kỳ dị đến Vietnam là làm cho cô cười tươi như ánh mặt trời … cho
nên nụ cười đó là do cái bánh chứ không phải do cô, hôm đó quả thật là cô đã tức
giận đến mức muốn treo ngược England lại mà bắt anh ta ăn hết cái đống bánh mà
anh ta làm. Nhưng cô vẫn giữ được tí bình tĩnh nên cương quyết không nhìn mặt
England nữa kẻo tức thêm mà làm gì đó bậy bạ, chỉ đổ vả xả giận lên đầu France,
China và America.
“Chỉ như thế đấy à? … Có cảm giác nhàn nhỉ?”
Ireland quay sang Wales nói nhỏ.
“Nếu chỉ như thế thì hẳn là không rồi, nhưng
tôi đã từng làm việc vài lần với Vietnam … và phát hiện ra nhiều điểm ở cô ấy
mà chỉ có qua trò chuyện và tiếp xúc mới có thể nhận ra.” England nói, cúi mặt
xuống chân để không cho ba người anh trai phát hiện khuôn mặt đang đỏ gay như
là quả cà chua của mình nhưng cái nhịp tim thì nó đập còn nhanh hơn hơi thở, quả
thật rất là xấu hổ khi thú nhận tình cảm kiểu này, còn là với 3 thằng anh trời
đánh nữa chứ.
Đối với cái quá trình phát triển tình cảm của
England. Nói nhanh thì cũng không hẳn là nhanh, khoảng 20 năm là cùng. Đối với
người bình thường thì đó là một khoảng thời gian cực dài, nhưng đối với những
quốc gia thì cũng chỉ như một lần đập của trái tim. Nhưng 20 năm đó quả thật
cũng đã giúp England hiểu được phần nào của Vietnam. Anh không thể nào hiểu rõ
Vietnam như người luôn chăm sóc cô khi nhỏ là China, hay là France, America
cũng rõ về cô hơn anh, ngay cả Australia và Russia cũng thế, đặc biệt là cô
luôn thân thiện với mọi người kể cả khi họ đã từng làm cô bị thương hay đau
lòng. Dù vẫn có vài ngoại lệ là China luôn bị cô lơ đẹp.
Trong hai mươi năm như thế, qua những lần tiếp
xúc và trò chuyện dù chỉ là ngắn ngủi, anh có cảm giác như mình đã thấy được những
nét đẹp khác nhau của Vietnam. Có thể, nó là ở bộ trang phục truyền thống của
cô là chiếc áo dài màu xanh lá mạ, một bộ trang phục giản dị gần như thể hiện
được con người của cô – không quá cầu kì và giản đơn, cùng màu xanh của chiếc
áo, càng làm cho cô trở nên thanh tú và đôn hậu, màu xanh ấy như những cánh đồng
lúa vào lúc còn chưa trổ bông, luôn gợi nhớ người khác về một vùng quê thanh
bình. Và cũng có thể, vẻ đẹp ấy còn nằm ở cách nói chuyện của cô, một phong thái
nghiêm túc, đĩnh đạc, nhưng vẫn có nét ngại ngùng, khó nói, luôn dịu hiền và
ngay thẳng. Từng lời mà cô nói ra, không bao giờ là dư thừa trong mọi hoàn cảnh,
cô không thích khiến cho người khác cảm thấy phiền phức, nên chỉ nói vào những
lúc thực sự cần thiết, không bao giờ nói ra những lời thừa thãi. Và đó chỉ là
hai trong số nhiều những điểm mà England thích ở cô.
“Thế cơ à, thế chú định tỏ tình thế nào đây?”
Ireland từ giã chiếc giường êm ái của England mà ngồi cạnh Wales trên chiếc ghế
sofa và hành động giống như là một nhân viên hỏi cung tội phạm khi nắm hai tay
lại với nhau đặt hai ngón cái chạm vào nhau và dùng cái ánh mắt nghiêm trọng
nhìn vào cái tròng đen … à quên, là tròng xanh lục đang lấp lánh run rẩy của
England, cộng thêm một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán càng làm cho mọi chuyện
có vẻ nghiêm trọng hơn nữa.
England cảm giác khó chịu với cái viễn cảnh
này, khi mà bị nhìn thẳng vào mắt như thế, cái bản tính cố chấp trong anh trỗi
dậy, và hai người – anh và Ireland nhìn nhau như đang thi ai giữ mắt mở lâu nhất.
Trong khi đó Wales thì ngồi ngay bên cạnh cũng chăm chăm nhìn họ như đang làm
trọng tài. Chỉ có Scotland đứng cạnh cửa sổ là cảm thán cái sự khùng của ba thằng
em, suy nghĩ mãi không hiểu tại sao dạy chúng bằng cách nghiêm khắc (đến mức bạo
lực) như thế mà vẫn cho ra ba thằng em khùng khùng ngố ngố như thế, hoặc là tự
do bản chất của tụi nó đã như thế rồi.
“Này ngố, chú tính làm gì sau 3 ngày làm việc
đây hả?” Cuối cùng Scotland cũng lên tiếng chấm dứt cái màn đấu mắt của ba thằng
em trai
“Đừng có gọi tôi là ngố! Và liên quan gì đến
anh chứ hả?!” England ngó sang chỗ khác.
Trong số ba người anh phiền phức, thì người
mà England thù nhất chính là Scotland. Mỗi khi ở nhà, anh luôn tránh không gặp
Scotland bằng mọi cách có thể, làm việc qua đêm ở văn phòng, lánh nạn ở cung điện
của hoàng gia, chạy đến ngủ nhờ nhà chủ tịch hay bộ trưởng bộ ngoại giao và tuyệt
đối tránh bộ trưởng bộ quốc phòng, ông ta hơi bị thân với Scotland. Luôn làm lơ
mỗi khi Scotland nói chuyện, và kết quả của mỗi lần làm lơ rất có thể là anh ta
sẽ thả khói thuốc lá đầy phòng, hoặc gõ giày lên sàn nhà tạo ra một thứ âm
thanh gây căng thẳng mức độ cao khiến cho cái bao tử của England càng ngày càng
tệ.
Và lần này cũng không ngoại lệ, Scotland mặt
tối đen lại, không hiểu lấy từ đâu ra một ngọn roi và bước thẳng đến chỗ anh,
Ireland và Wales, mặt tím tái nhanh chóng chuồn xa khỏi England càng xa càng tốt.
Giữa đêm khuya thanh tịnh, cái tiếng giày của Scotland nghe “cộp, cộp, cộp”
trên sàn gạch men càng rõ ràng, gây ra một cái không khí rùng rợn không chịu nổi
và tạo nên cả một sức ép không rõ ràng đè lên đầu 3 thằng em trai. Đùng một
phát, sấm sét ở ngoài trời vang lên, cùng lúc đó là tiếng quất roi của Scotland
và tiếng hét thốn tận trời xanh của England.
“Chú hành xử thế là cái vẹo gì đấy! Anh mày
đã nhịn dữ lắm rồi! Chú cứng đầu cứng cổ thế là vừa, đầu cổ cứng thế thì phải
làm cho nó mềm dẻo ra xem! Để anh mày bẻ cho nó dẻo lên tí cho chú thoải mái
hơn nhé!!!” Scotland tuôn một tràn và không ngừng quất roi, những đòn roi không
nhân nhượng quật thẳng vào cái eo mỏng manh đang run lên từng hồi theo từng nhịp
đập con tim đang mô phỏng cái giai điệu giống như trong phim kinh dị cứ “cà bùm
cà bòm”. Và nói là làm, Scotland vứt hẳn ngọn roi đi, tiến tới nắm lấy cái đầu
bù xù màu vàng của England mà ra sức vặn nó. Còn Ireland và Wales, tránh được sự
nào thì hay sự ấy, hai người núp trong cái tủ quần áo của England, đảm bảo
không cho Scotland thấy. Scotland là thế, một khi đã nổi cơn tam bành thì đảm bảo
đứa đầu tiên bị hành đến mức còn mỗi bộ da bọc bộ xương thôi sẽ là England, vì
thẳng ngốc ấy hay khiến người ta bực hết nói nỗi. Và trong lúc anh cả đang hành
sự như thế, thằng ngốc nào mà xen vô cản thì đảm bảo cũng sẽ bị hành chung, đứa
nào lảng vảng xung quanh cũng sẽ dính đạn.
Những tưởng đêm nay sẽ lại như bao lần khác,
Scotland sẽ có dịp hành thằng em thêm một đêm đến tận 3 giờ sáng với vô vàn màn
đánh đập từ roi da đến roi mây và cả sử dụng tay chân hay thậm chí là màn ném đồ
như những nàng vợ giận chồng đi chơi tới khuya chưa về, ồ thì những cô vợ ấy dùng
những thứ vũ khí nhẹ nhàng thôi, như những chiếc gối ôm trên ghế sofa, hay cái
điều khiển tivi hoặc nặng nhất chỉ là cái dĩa nhựa đựng bữa tối đã nguội ngắt từ
khi nào, nhưng Scotland của nhà Britain đâu phải là những cô vợ mèo con, những
thứ vũ khí “nhẹ nhàng” mà anh hay dùng trong cái màn ném đồ này thường là lọ
hoa bằng sứ đắt tiền, những cái ghế bằng gỗ sưa cổ mà England đã mua trong một
buổi đấu giá ở Trung Quốc, hay nhiều khi anh còn có thể xách cả cái sofa lên đè
cho thằng em nghẹt thở hay tệ hơn là gãy vài khúc xương, nhưng chỉ qua một đêm
là lại khỏi hẳn và khỏe re để chừa sức khỏe cho những lần tới chọc giận
Scotland là lại bị tẩn cho một trận thừa sống mém chết.
Nhưng mỗi có cái điểm khác biệt trong đêm nay
là trong nhà đâu chỉ có bốn anh em nhà Britain.
“Cộc, cộc, cộc.” Ba tiếng kêu đanh gọn vang
lên từ cánh cửa đôi được làm bằng gỗ thông được nhập khẩu từ Mỹ
“England? Tôi nghe có tiếng kêu ghê lắm, là
anh à?” Còn có ai khác ở trong nhà? Britain số 1 đang đánh Britain số 2,
Britain số 2 đang bầm dập cả hai con mắt trông như con gấu trúc, trong khi đó
thì Britain số 3 và 4 đang núp trong tủ, cả 4 Britain đều lặng đơ nhìn cánh cửa
đã lặng im. Ba giây nữa trôi qua trong thinh lặng, và Vietnam gõ cửa một lần nữa
“England? Anh ngủ rồi à?”
“Không có gì cả!!!! Cô đừng có vào nhé!! Tuyệt
đối đừng vào đấy! Cô về phòng cô ngủ đi!!!” England hét toáng lên trong hoảng
loạn và chẳng mấy chốc đã có tiếng đáp lại của Vietnam ở bên kia cánh cửa
“Ừm …”
Sau khi chắc chắn tiếng bước chân của cô gái
đã đi xa, England mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng có lẽ anh đã quên gì đó. Và cái
gì đó đã được gợi nhớ bằng cái cảm giác chật chội dần nơi cổ áo.
“Lơ mơ xong chưa?” Scotland nắm và vặn cái cổ
áo theo một cách tàn bạo được đánh dấu Made by Scotland.
“…” England không còn dám động đậy nữa, chỉ
biết thả xụi lơ tay chân chờ những cú đánh tiếp theo nhưng chẳng biết cái dây
thần kinh vận động hay suy nghĩ gì đó trong đầu Scotland đã gián đoạn một cách
thần kỳ. Anh buông England ra không một lời cảnh báo, cái đầu đáng thương vốn
đã tàn tạ nay càng thêm tàn tật khi bị đập xuống sàn gạch và tự rủa phải kêu
người thay sàn bằng loại gạch gì đó bớt cứng hơn tí, hay trải vài ba tấm thảm
nhung cho nó êm ái hơn.
“Ể, có chuyện gì với Scotland thế?”
“Không biết? Anh cả tha cho thằng nhóc đấy à?
Trời sập tới nơi rồi.” Và trong tủ áo, hai anh em Wales và Ireland thì thầm to
nhỏ với nhau về sự dừng lại đột ngột của Scotland khi chỉ mới trải qua 20 phút
tra tấn, thật ra thì từ nãy đến giờ hai người này vẫn không ngừng làm bình loạn
ý nhầm, là làm bình luận viên tường thuật lại từng chiêu thức mà Scotland sử dụng
để hành hạ thằng em út nhưng gần như là sếp sòng nếu nói về vị trí chính trị
trên thế giới.
“Hai thằng còn lại, ra đây, đêm nay chúng ta
có việc để làm đấy.” Trong một giây nào đó, ánh mắt của Scotland đã rực sáng
lên như đèn xe hơi giữa đêm khuya và cái ánh sáng đó chiếu thẳng vào cái khe
nho nhỏ chỗ tủ quần áo, chiếu thẳng vào cái tâm địa ngồi xem trò vui của hai đứa
em, anh trai ác độc thích nhìn thằng anh cả đánh thằng em út bầm dập. Ngẫm kỹ
thì người đáng sợ nhất nhà Britain chẳng phải Scotland mà chính là Wales và
Ireland.
Lủi thủi bước ra khỏi tủ quần áo, lẳng lặng
theo lưng Scotland rời khỏi cái phòng ngủ mang đậm chất … England, ba thằng anh
để lại England vẫn còn chưa hoàng hồn vì được tha nằm trên sàn nhà.
Đơ ra 10s. Mười… chín… tám… bảy… sáu… năm… bốn…
ba… hai… một…
Scotland
vừa tha cho mình đấy à!!!?? Tiếng hét trong lòng England đã vang dội khắp cả
khu biệt thự, và hiển nhiên là chẳng có ai nghe thấy cả.
Trong khi England vẫn còn cảm kích cái số phận
thần thánh nào đó vì đã khiến cho Scotland cải tà hướng thiện, trở thành một thằng
anh trai bớt bạo lực hơn thì ở một căn phòng nào đó, có ba bóng người đang bàn
bạc với nhau một chuyện gì đó mà họ chưa từng nghĩ là sẽ có ngày họ phải suy
nghĩ đến.
________
New Character:
Vietnam: Nguyễn Hoàng Liên
Khiêm
tốn, nhẹ nhàng, thích sự yên tĩnh và nấu ăn. Không thích những người làm phiền
mình. Sở thích bao gồm chụp ảnh, nấu ăn. Thường thì không thuộc dạng phê bình
người khác nên cho dù nhà Britain có nấu ăn kinh dị đến cỡ nào đi chăng nữa
cũng chỉ dám nuốt tạm một miếng rồi nhanh chóng vào nhà vệ sinh "giải quyết"
chứ không nói gì cả.
England: Arthur Kirkland
Sở thích: nấu ăn, may vá, đan lát, âm nhạc, đọc
sách, luyện phép và … theo dõi. Nếu bạn là fan Hetalia, bạn biết anh ấy mà,
nhưng nếu không thì google chưa tính phí đâu. Nhìn chung thì anh ta thuộc dạng
luôn nói ngược với suy nghĩ và cực kỳ không thích ba người anh trai, nhưng chưa
đến mức ghét. Anh ta thường ghét những thứ làm phiền mình và những ai trêu chọc
mình quá đáng thôi.
Scotland: Allistor Kirkland
Sở thích: đọc sách, hút thuốc và ngủ. Anh cả
nhà Britain, một thằng anh trai bạo lực nhưng vẫn tự ám thị mình rằng đó chỉ là
nghiêm khắc. Và cách dạy “nghiêm khắc” đó của anh đã cho ra thằng em thứ nhất
sát gái, thằng em thứ hai nguy hiểm ngầm và thằng em thứ ba có vấn đề về sự ám ảnh
giáo dục kiểu mẹ hiền.
Wales: Waltor Kirkland
Sở thích: gái, và tán gái. Anh trai thứ hai
nhà Britain. Không hiểu cách giáo dục bạo lực của Scotland đã làm như thế nào
nhưng anh ta cực kỳ thích con gái không thua kém gì France, chỉ khác là anh
không có biến thái. Ghét nhất là những thằng con trai tán gái linh tinh như
France mà phũ cái là độ tán gái của anh không bằng hắn.
Northern Ireland: Ian Kirkland
Sở thích: nghe nhạc và xem anh cả hành
England. Luôn tỏ ra là một con người ngây thơ với nụ cười hiền hòa nhưng thật
chất là người thủ đoạn ngầm nhất nhà Britain. Dù sống chung ở nhà Britain nhưng
còn có một người anh trai khác sống riêng là Republic of Ireland, cả hai đều được
gọi tắt là Ireland và khá giống nhau nên thường hạn chế ở chung một chỗ.
OMG!!! Truyện hay quá bạn ơi. Tuyệt vời ông mặt trời ^^
Trả lờiXóaCứ tiếp tục nha bạn. Mình chờ, mình hóng mỗi ngày!
Love u <3