[Hetalia][Longfic] Crossing World - Chapter 5: Trốn thoát.
Rating: R14 P/s: Tớ lười nghĩ tên dài và tên tiếng Anh lắm rồi, 'v' __________
Đừng quan tâm hai người ở kế bên. Nhìn cái tên chiễm chệ ngai vàng đó đi.
Mọi thứ đều sẽ trở nên dễ
hiểu nếu bạn chịu khó tìm hiểu nó, hoặc dễ hơn thì tìm một người đáng tin và dễ
tính mà hỏi. Như England, việc đi hỏi một người nào đó mà mình không biết ở
xung quanh cái cung điện hoàng gia đầy rắc rối của Terra này là hơi bị khó, nên
cứ việc hỏi thẳng người đang coi trông anh hiện giờ là công chúa Hoa Sen thì
hơn.“Thế, như cô kể, Arthur ở
đây chính là một hình ảnh khác của tôi … và là kỵ sĩ của cô từ lâu rồi.”“Đúng, nghe cũng hay nhỉ,
này này, nếu như anh là một hình ảnh khác của Arthur thì tôi có phải là cũng có
một hình ảnh khác không?” Hoa Sen và England, sau hai ngày kể từ khi trở
về từ làng chài Pisces thì họ đã bắt đầu thân nhau hơn. Hiện tại là một buổi
sáng gió mát ở hồ sen điện Lotos, cả hai ngồi trên một cái đài giữa hồ, bao
quanh là sen hồng bát ngát, không khí trong điện Lotos lúc nào cũng mang một vẻ
linh trang, thuần khiết không một tà niệm, cũng gần giống như nàng công chúa của
nó luôn ngây thơ và dịu hòa. Đài sơn trắng với màn treo cửa bay phấp phới, một ấm
trà được giữ nóng ngay giữa đài, cả hai lại tiếp tục màn trò chuyện trước khi bắt
tay tìm hai quyển sách pháp thuật đặc biệt ở thư viện trong cung điện. Hai quyển
sách ấy, một là quyển “Librum de Mundi – Sách của Các thế giới” chứa câu thần
chú về cách mở cánh cửa đến Mundus Transitu, quyển còn lại chứa câu thần chú
phong ấn ác thần Lutum, được giấu trong quyển “Diabolus Dei – Ác thần”.“Tôi nghĩ là có, tôi đã từng
kể với cô, tôi là một người nhưng không phải người chứ?”“Có nói qua.”“Tôi là một linh hồn đại
diện cho quốc gia, nữ hoàng của tôi đã cho tôi cái tên Arthur Kirkland để có thể
dễ dàng sống trong thế giới con người hơn.”“Ừm … hiểu rồi.”“Tôi nghĩ cô ở thế giới
bên kia chính là Nguyễn Hoàng Liên, linh hồn đại diện cho một quốc gia gọi là
Việt Nam, nhưng còn vụ em trai thì tôi không chắc, có lẽ như cô ấy từng có,
nhưng mà tôi chưa từng gặp người đó bao giờ.”“Ra vậy cơ à, cô ấy ra
sao?”“Ừm … một cô gái dễ thương
… ừm … nghiêm chỉnh và ít khi cười, à nhưng là một người tốt bụng đó!!!”“Hì, anh thích cô gái ấy
đúng không?” Hoa Sen cười gian“Ah!! Cái … cái đó, ờ thì
… tôi, tôi …” England sau một hồi phân bua khoa tay múa chân thì ngượng ngùng gật
đầu nhè nhẹ. Hoa Sen cười mỉm, theo cảm nghĩ của cô gái,
England và Arthur đúng là khác nhau một trời một vực. England rất hay ngượng
ngùng và Arthur thì thuộc dạng mặt dày không đỡ nổi. England luôn hứng thú với
pháp thuật và luyện thuốc nhưng Arthur thì chỉ chú tâm đến võ thuật và kiếm
pháp.“Công chúa lại cố lấy lại
kí ức cho ngài Arthur à? Cố lên nhé, bữa sáng hôm nay là bánh bao nhân thịt cá
đấy.” Từ ngoài bước vào là nữ hầu Elizaveta Héderváry, người mà Hoa Sen thường
gọi là Eliza và theo England thì đây chắc chắn là Hungary của thế giới bên này,
khác mỗi cái là cô gái này hiền hơn Hungary rất nhiều, chưa bao giờ trong hai
ngày anh thấy cô gái này nổi giận như Hungary.“Cảm ơn Eliza, có tin gì về
Vương Thuận chưa? Còn Mỹ Mỹ và Gia Long, hai đứa vẫn ổn chứ? Lá thư mà ta bảo
đem đến quả cầu vận chuyển đã gửi cho Sayas chưa?” Hoa Sen hỏi một mạch. Và
Elizaveta cũng trả lời một hơi.“Hội cận vệ vẫn chưa tìm
ra nhị hoàng tử, tiểu công chúa và tứ hoàng tử vẫn còn giữ được sức. Hai cận vệ
của họ là Roderich và Gilbert vẫn thường lén mang thuốc và thực phẩm cho họ.
Còn về phần tam hoàng tử thì đã gửi lại thư bảo rằng sẽ về ngay.”“Được rồi, cảm ơn cô.”“Vậy em đi làm việc tiếp
nhé.”“Ừm, mà cẩn thận, đừng lui
tới điện Hoàng đế nhiều quá, không khí ở đó hiện giờ không tốt tí nào đâu.”“Vâng, em biết rồi.”Khi Elizaveta vừa đi khỏi,
Hoa Sen ngay lập tức nhận ra vẻ mặt của England từ nãy đến giờ vẫn chăm chú
nhìn vào cô hầu nữ của mình.“Gì đấy England, tia Eliza
à? Khó lắm, cô nàng bị cận vệ của Gia Long và Mỹ Mỹ tia rồi.”“Hả???!! Đâu có!! Chỉ là
cô gái ấy giống một người quen của tôi thôi.” “Hửm? Một hình ảnh khác
à?”“Chắc vậy, ngược hoàn toàn
luôn, ở thế giới của tôi, người con gái có khuôn mặt y như thế được gọi là
Hungary, cô gái ấy rất là mạnh mẽ và có phần giống con trai nữa.”“Đúng là khác hoàn toàn nhỉ,
Eliza sống với tôi từ khi cô ấy còn là một cô bé, trước tới giờ chưa bao giờ thấy
cô ấy làm việc gì quá nam tính. Nhiều khi tôi còn lo cô ấy như vậy sẽ bị bắt nạt,
ai mà ngờ, đằng sau lúc nào cũng có hai thằng con trai theo bảo vệ.” Hoa Sen cảm
thấy rất thú vị khi nhớ về những câu chuyện thời nhỏ của Elizaveta, hiện thì cô
gái này chỉ mới 20 tuổi, vẫn còn trong độ tuổi ngát hương xanh nhưng chuyện
tình cảm thì lận đận không ngờ đến. Bên cạnh thường thấy bóng hai người con
trai, một là Roderich Edelstein, cận vệ của Mận Hoa, chỉ đánh giá về vẻ ngoài,
người ta sẽ nghĩ anh ta là một tên ẻo lả, chẳng làm được gì, thật chất thì anh
ta rất là được việc là đằng khác. Khả năng chiến đấu: tuyệt vời, khả năng dạy học:
trên cả thiên tài, khả năng âm nhạc: tạo nên một tầm cao mới, khả năng nấu ăn:
làm tất cả đầu bếp trong cung điện phải hổ thẹn và cả chục cái khả năng hơn người
khác. Lúc nhỏ, anh ta từng là một tên nhóc cứng đầu, nhưng không hiểu Elizaveta
đã thu phục anh ta bằng cách nào mà sau đó, tên nhóc cứng đầu năm xưa, đã trở
thành một thiên tài không ai sánh nổi, à, thật chất là có vài người sánh được
chứ. Kể sơ qua thì có Arthur Kirkland ở mọi khoản, riêng về khoản nấu ăn thì
không, Francis Bonnefoy cũng rất giỏi và dĩ nhiên là cũng có tình địch Gilbert
Beilschmidt. Gilbert tính ra thì là một tên đầu nóng, không giỏi việc dùng từ
ngữ, nhưng về tài năng thì chắc chắn không thua kém Roderich. Nếu không nói về
khoản mạnh của Roderich là âm nhạc thì chắc chắn Gilbert cũng hơn anh ta về vài
khoản như chiến đấu, chăm sóc, chỉ dạy,… Cả hai người này đều ngang tài ngang sức,
khó mà để cho Hoa Sen chọn một người để giao Elizaveta cho, hơn nữa, quyền quyết
định là ở Elizaveta, nhưng cô gái thậm chí còn không biết đến tình cảm của họ,
ngây thơ như một đứa trẻ cứ sống qua ngày và làm tan nát con tim họ không biết
bao nhiêu lần bằng câu “Hai người đúng là BẠN tốt nhất của tôi mà”, tặng kèm
còn có nụ cười như em bé sơ sinh, thuần khiết vô cùng, đến mức mà họ chỉ biết
nuốt nước mắt vào lòng.“Kinh … kinh nhờ …”
England cũng phải cảm thán cái sự ngây thơ đến mức vô tâm đó, nhưng càng nghĩ
càng thấy Elizaveta này giống một ai đó mà anh biết. Luôn đối xử với người khác
như nhau nên chẳng thể nào hiểu nổi tình cảm của người ta. “Được rồi, ăn sáng xong rồi, chúng ta nên đi
thôi, hôm nay sẽ có Kiku, Emma, Abel và Alfred giúp đỡ nữa đấy, chắc sẽ sớm tìm
ra hai quyển sách ấy thôi.” “Kiku? Emma? Abel?????” England không biết
anh có nghe nhầm hay không, nhưng những cái tên đó sao mà quen thuộc quá “Kiku là em … em gái tôi, còn được gọi là Anh
Đào, Emma là người hầu bên và Abel là cận vệ.” “ … À … Tại tôi thấy quen quen.” “Thật à? Ba người đó cũng có hình ảnh bên kia
là linh hồn đại diện cho những quốc gia à?” Hoa Sen mắt sáng hẳn ra, cô luôn tò
mò về mọi thứ, mong muốn biết được có bao nhiêu người mình biết có hình ảnh ở
thế giới bên kia là một quốc gia. “Tôi không biết, nhưng tôi chưa thấy mặt họ
bao giờ. Nhưng cái tên thì, Emma thì là tên của Belgium, Abel là tên của
Netherlands, hai người này là anh em, Kiku thì … là tên của Japan … nhưng Japan
là con trai …” Bỗng khuôn mặt của Hoa Sen giật thót thấy rõ,
như là vừa bị ai đó nhìn thấy một bí mật gì đó cực khủng khiếp. Miệng méo mó, lắp
bắp mấy chữ “Thật … thật vậy à … vậy chắc đó không phải
hình ảnh của Kiku đâu … con bé mang GIỚI TÍNH NỮ mà, haha … haha.” Kèm theo sau
là nụ cười gượng gạo.______HOUSE_____OF______GREENLAND________ Thời tiết ổn định. Không có bão, không có nắng,
gió thổi nhẹ. Nhiệt độ vào khoảng 20 độ C. Ngư dân đang chuẩn bị đi bắt cá. Nhịp
sống ngoài căn biệt thự màu xanh trời và trắng của Greenland vẫn rất là bình
thường. Nhưng không ai biết chủ căn biệt thự, cũng là ngài quốc gia kính quý của
họ đang phải hứng chịu những cú lườm kinh dị. Đi qua cánh cổng rào màu đen to lớn, bước
theo con đường lát gạch màu cam đỏ, qua khu vườn xinh đẹp, dừng lại một lát ở
đài phun nước hình lục giác, kỹ lưỡng nhìn kỹ cánh cửa gỗ hùng vĩ như chó ba đầu
Cerberus của thần Hades phía trước. Rồi lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào, chào
đón Greenland chính là ánh mắt hình nòng súng đang không ngừng bắn ra những
viên đạn gọi là ánh nhìn sắc lạnh cùng cái cảm giác như đang bị đóng băng từng
bước, thêm vào đó là tổ hợp sát khí tỏa ra từ mọi phía, kể cả phía mà chắc chắn
không có ai đứng. Anh rùng mình, gồng thật chặt mình bước đến chỗ đặt ba cái
giường cho ba bệnh nhân. Bệnh nhân thứ nhất: Norway. Nguyên nhân: trên
đường chạy ra khỏi hang động bị một cục đá to chừng một cái thùng bia đập vào đầu.
Hậu quả: gãy cổ. Tình trạng: đang hồi phục, tỉnh táo, không ăn được thức ăn rắn. Bệnh nhân thứ hai: Sealand. Nguyên nhân: thuyền
chạy vượt quá tốc độ nên bị chao đảo, bị trượt ra khỏi thuyền và ngâm nước lạnh
quá lâu. Hậu quả: sốt hơn 40 độ, cơ thể quốc gia em bé chưa chịu nổi. Tình trạng:
đang được chăm sóc giảm sốt, hôn mê. Bệnh nhân thứ ba: England. Nguyên nhân: được
chuẩn đoán là do ngâm nước lạnh quá lâu nhưng vì nguyên nhân này không thuyết
phục do cơ thể quốc gia trưởng thành như England hoàn toàn chịu được nên bác bỏ,
còn lại một nguyên nhân là do một mũi tên không biết từ đầu xuyên qua bụng. Hậu
quả: nhiễm trùng máu, nhiễm độc. Tình trạng: đang trong thời kỳ bất ổn, hôn mê
bất tỉnh. Vì những người bệnh bên trên, nên bây giờ tất
cả những người còn toàn vẹn đang rất là lo lắng và bắt đầu có dấu hiệu đổ lỗi
cho kẻ đầu mưu dẫn đi tham quan một hang động không an toàn: Greenland. Thật ra
thì có một người vẫn rất là bình tĩnh, Vietnam. Cô gái nhớ mang máng là lúc bị rớt xuống đã
được England ôm lấy. Nhưng không hiểu tại sao khi tỉnh dậy lại đang ở trên một
tảng băng trôi cách một khoảng không gần nhưng cũng không xa so với hòn đảo bí ẩn.
Sau đó thì được tìm thấy bởi nhóm chạy ra thuyền. Cả nhóm đi mãi mới thấy
England, nhưng có gì đó rất lạ. “Này, Ireland, anh có cảm giác England có gì
đó khang khác không? …” Cô gái ghé qua nói nhỏ vào tai chàng trai ngồi kế “Có … hình như England … nó cao hơn …” “Không chỉ cao hơn, mà tay nó cũng nhiều vết
chai vì cầm kiếm hơn nữa đấy.” Wales thêm vào. “Quả vậy!!!” Ireland ngay lập tức cầm tay
England lên soi. Và Vietnam lại thở dài. Cô có cảm giác, người
đang nằm trên giường đó, không phải là England._______THƯ___VIỆN___HOÀNG___GIA____TERRA____ “Không có. Không thấy. Không phải. Không.
Không. Không.” Emma vừa lật từng cuốn sách ra khỏi hộp sách cổ vừa lẩm bẩm, thật
sự là cô thấy mệt lắm rồi. Lúc nhận lời Anh Đào đến giúp tìm sách, cô đâu có ngờ
là lại tìm lâu đến thế. Nghe bảo Hoa Sen công chúa cùng kỵ sĩ Arthur đã cùng
nhau tìm kiếm hết hai ngày nên tưởng bở không còn bao nhiêu cuốn nữa, vì bản
thân cô cũng đã từng đến thư viện này bao giờ đâu, nơi này không cho phép kẻ dưới
vào nếu không có phận sự mà. Nhưng cuối cùng, tìm từ sáng cho đến khi mặt trời
đã đi quá đỉnh đầu, vẫn chưa hết được một phần ba cái thư viện. “Sao mà nơi này rộng thế cơ chứ!!” Alfred thở
hồng hộc, ngóc đầu ra khỏi đống sách vừa nhấm chìm anh, và đống đó thậm chí còn
chưa bằng 1/10 cái tủ sách mà anh đang đứng trước. Quyển nào cũng mỏng mỏng,
nhưng lại cực kỳ nhiều. “Tôi có thể bán vài cuốn không?” Abel trên
tay đã ôm sẵn vài cuốn khá dày, đổi lại anh là anh mắt khó chịu của Anh Đào “Đặt về chỗ cũ đi Abel!” “Được rồi.” “Mà này, có ai thấy ngài Kirkland và đại công
chúa không?” Tất cả nhìn nhau. “Này, có khi nào cả hai người họ bị đống sách
đè không? Hoa Sen thì khỏi nói, nhưng Arthur thì … bị mất trí nhớ, có khi nào?”
Anh Đào nghi ngại nhìn đống sách vừa đè Alfred ban nãy Lại im lặng “Công chúa!!! Arthur!!! Hai người ở đâu!!!” “Chị à!!! Lên tiếng đi!” “Công chúa à!!!” “Nào nào nào!!! Im lặng!! Chắc mọi người
không muốn tên ác thần trong xác Yao huynh nghe thấy và bắt quả tang chúng ta
đang tìm cách nhốt hắn chứ!” Hoa Sen bước ra từ một dãy sách khác, trên tay cầm
một quyển sách mỏng, không tựa, có màu xanh. “Trời ơi, làm chúng tôi tưởng, mà anh Arthur
đâu?” Alfred thở dài, lại nhìn phía sau lưng cô gái, đang ngồi giữa một đống
sách dày cầm một quyển sách đọc chăm chú. Alfred có cảm tưởng không tin vào mắt mình,
trời sinh Arthur vốn dĩ là một tên không thích sách, dù tài giỏi ở mọi lĩnh vực,
trừ nấu ăn, anh ta hoàn toàn lười đọc sách. Tất cả những tri thức của anh hầu
như là lượm lặt khắp nơi và hơn một nửa là ba người anh trai cùng song thân
truyền lại. Anh ta kém khoản pháp thuật cũng vì lẽ ấy, vì ma pháp của mỗi người
là khác nhau nên rất khó để truyền lại cho ai đó, phải do bản thân tự đọc sách
để ngẫm ra mới giỏi được. Nhưng Arthur trước mắt Alfred bây giờ, là một Arthur
đang hứng thú với sách. “Không cần tìm tựa nữa, tôi đã tìm ra quyển
sách rồi. Đúng là phải nhìn ruột nó mà.” Hoa Sen giơ quyển sách trên tay cho mọi
người cùng nhìn. Dọn dẹp hết đống sách đã bị lấy xuống, tất cả xoay quanh Hoa
Sen trên một chiếc bàn. Quyển sách không tựa, từng trang giấy đều đã
úa màu, những hoa văn được trang trí xung quanh rất là đẹp mắt và trông cũng rất
là bí ẩn với muôn hình dáng các loài vật, sự vật. Trang đầu tiên: Diabolus Dei Trang thứ hai là một dòng chữ cổ trang trí viền
mép trang giấy được đọc ra là: Chúa tể rừng xanh qua từng năm – Bóng dáng kiêu
ngạo qua những tháng – Long thần hiện ra thời khắc ấy – Thánh thần đã mở cổng –
Cho nơi mà tất cả gặp nhau. “Nơi mà tất cả gặp nhau!!! Là nó!! Mundus
Transitu chính là nơi mà tất cả gặp nhau! Nhưng, dòng thơ đó có nghĩa gì?” Thoạt
đầu, nàng công chúa reo lên, nhưng rồi lại hạ giọng xuống “Mundus Transitu? Nó là hư cấu mà, đúng
không?” Abel nói và Arthur khẽ cuối đầu xuống. Cô gái cười. Lại lật sang trang tiếp theo, là
một hình ảnh trông giống con người, màu trắng, có hai người, và xung quanh là
những chữ cái đi dọc quanh viền giấy “Đây là … ừm, Thiện thần nhị vị thân tình
thân.” Hoa Sen giải thích Trang tiếp theo, một bóng trắng ngã xuống và
bóng trắng kia đi vào một hang động. “Nhất thần sa ngã, nhị thần bỏ đi.” Trang tiếp theo, bóng trắng vào hang động và
thấy một bông hoa xinh đẹp. “Trông giống như hoa chuông đỏ, loài này rất
độc, có lẽ nó ám chỉ bông hoa đó là một thứ không nên chạm đến. Ở đây viết là:
Hoa độc ác quỷ không nên chạm đến.” Trang tiếp theo, bóng trắng dần bị chuyển
sang đen, bắt đầu từ cánh tay đã chạm vào bông hoa và khuôn mặt có vẻ rất đau đớn
và khổ sở. “Sa đọa thiên thần vốn chỉ là ai?” Trang tiếp theo, bóng đen bay ra khỏi hang động
và đi xa khỏi tầm mắt của bóng trắng. “ Thiện thần Ác thần liệu chăng có còn kề
nhau? Có lẽ, bóng trắng này là thần Samirl, còn bóng đen là Lutum, hai vị thần
đã từng là bạn.” Trang tiếp theo, người dân vô tội khóc than
và bóng đen thì tàn ác, cười trên mọi nỗi khổ của con người. “Mọi sự chăng vì vọng. Sự thống khổ của con
người khi Lutum trở nên hoang dại.” Trang tiếp theo, một con người dưới sự dẫn dắt
của thần Samirl, cùng thanh kiếm màu vàng và chiếc khiên bạc, người ấy đối diện
với ác thần Lutum. “Thiên thần chỉ lối, con người đứng dậy, ác
quỷ chăng cũng có giới hạn.” Trang tiếp theo, không có. “Như vậy là sao?” Emma cảm thấy nhức đầu, về
cơ bản thì hiểu, nhưng sâu xa hơn thì cũng khá rắc rối, lẽ nào câu chuyện chỉ đến
đó? “Còn nữa, nhưng bị xé rồi, nhìn xem, có vết
xé đây này, cũng khá lâu rồi.” England chỉ vào phần rìa sau quyển sách, còn những
dấu vết chai sờn, như bị rứt ra rất vội. Hoa Sen cười nhẹ. Ôm quyển sách vào lòng. “Chúng ta sẽ đến tận nơi để tìm hiểu.” Cô mở
giọng không chút chần chừ “Tìm hiểu? Công chúa à, người định tìm hiểu ở
đâu? Người biết cái người đã xé mất những trang sau của quyển sách à?” Emma
nói, khuôn mặt có tí lo lắng nho nhỏ. Hoa Sen tuy thường được nói là một công
chúa hiền dịu mẫu mực, luôn ở trong cung chấp nhận cảnh trướng rũ màn che nhưng
thật chất, trong ba công chúa thì cô luôn là kẻ hay trốn đi chơi nhất, và luôn
được Arthur và Diệu Đế bao che. “Emma à, cô không biết đâu, quyển sách này,
thật ra là do tộc Arcanum đã dâng hiến cho Terra như một lễ vật mong cầu sự hòa
bình cho dân tộc họ trong 100 năm. Do câu chuyện bí ẩn về lý do Lutum trở thành
ác thần nên Terra đã đồng ý, tuy nhiên đêm Vương Nguyệt Đế đọc nó thì ngài bỗng
cười man rợ, không ai hiểu điều gì vì ngài đã cấm tuyệt mọi người vào phòng
ngài, chỉ duy nhất một người, một phụ nữ. Hôm sau, người phụ nữ ấy bước ra khỏi
phòng với một sức mạnh mới, Nguyệt Đế đã triệu hồi sứ thần Arcanum đến, quẳng
cho họ một cuộn thư gồm bốn tờ giấy sờn rách và bảo họ giấu chúng đi, đừng bao
giờ để thứ đó rời khỏi bọn họ.” Tất cả chớp mắt. Chỉ có Anh Đào là ngẫm nghĩ,
rồi như nhớ ra điều gì, cô reo lên “Chuyện đó cha đã kể cho chúng ta trước lúc
người mất! Đó là câu chuyện được truyền trong hoàng thất từ đời Vương Dương Đế,
con của Nguyệt Đế.” “Đúng đó. Lúc tấn công Arcanum, bọn lính chỉ
quan tâm những thứ có vẻ sáng lấp lánh và tỏa ra ma pháp, có lẽ nếu đến đó
chúng ta sẽ tìm được cuộn thư đó.” Hoa Sen nói nhưng ý kiến của cô lập tức nhận
được sự phản đối đồng lòng của những người còn lại. Hoa Sen thở dài. Nếu như không rời hoàng cung
thì chẳng lẽ phải nhìn Lutum trong thân xác anh trai mình làm hại cả thế giới
sau này. Nhưng nếu bỏ trốn thì hắn sẽ phát hiện và bắt nhốt mình lại. Cô vặn
nát óc. Lại đưa ánh mắt sang England để xem anh ta có nghĩ ra cách nào không,
nhưng anh ta có vẻ đang say sưa với lời chỉ dẫn để trở về thế giới của mình
thôi. Cô lại thở dài. Nhớ đến Arthur của mình, gặp những lúc như thế này,
Arthur của cô thế nào cũng sẽ cười nhẹ nhàng và xoa đầu cô bảo: “Sẽ tìm ra cách
thôi mà.” Arthur luôn dịu dàng với cô, chỉ trừ lần đầu cả hai gặp nhau. Hoa Sen
bỗng nhớ ra một chuyện: Lần đầu cả hai gặp nhau … ở bãi săn hoàng gia do gia
đình Kirkland quản lý … “Này!! Tôi vừa nảy ra ý này giúp tôi có thể
ra khỏi hoàng cung.” Cô reo lên thu hút ánh nhìn của những người còn lại. “Chị à, đừng có nói vậy nữa, chúng ta sẽ sai
người đi, nhờ Alfred đi, anh ta có thể, Roderich cũng có thể, Gilbert cũng có
thể, Abel cũng được, sai cả bốn người họ cùng đi cũng được nữa, chúng ta không
thể nào rời hoàng cung chị à.” Anh Đào khổ sở “Không, họ sẽ không hiểu hết mọi thứ, suy cho
cùng, chị cũng là pháp sư.” “Nếu như cô muốn vậy công chúa, ít nhất hãy
cho chúng tôi biết cái ý của cô, nếu thấy khả thi chúng tôi sẽ tán thành, còn nếu
không, cô vui lòng ở yên đi.” Abel phàn nàn “Lấy cớ tìm lại ký ức cho Arthur! Cả hai
chúng tôi, có thể là vài người nữa do Malum Diệu phái theo canh chừng sẽ đến
bãi săn nhà Kirkland, ở đó, các anh trai của Arthur sẽ giúp chúng tôi.” Nói tới đây, mọi người trầm trồ vì cách này
khá ổn, ai cũng biết Hoa Sen với kỵ sị Arthur Kirkland là bạn thân từ rất nhỏ
nên vị công chúa này muốn hồi phục ký ức cho cậu ta cũng là chuyện ai cũng có
thể hiểu, việc đưa về nhà cũng là một cách tốt. Nhưng England to mắt há mồm. Ở
đây cũng có một lũ anh trai nhà Kirkland nữa á. Anh không muốn gặp họ tí nào. Nhưng England không có quyền lên tiếng phản đối.
Mọi chuyện chấm dứt ở đó, Hoa Sen cầm theo quyển sách về phòng, gói nó thật kĩ
trong mấy lớp vải rồi đặt sẵn trong cái giỏ đựng quần áo để chuẩn bị rời đi.
Khi biết quyết định của cô, Eliza đã cực kỳ ngăn cản nhưng không thành, đành ngậm
ngùi giúp cô dọn hành lý. Hoa Sen cũng lựa chọn một thời điểm thích hợp
vào giữa trưa khi dương khí và thanh lực ở điện Lotos đạt đến đỉnh điểm có thể
che giấu khí của cô mới đến xin Lutum - Diệu Đế rời cung. “Sao muội lại muốn rời cung?” Người ngồi trên
ghế kia nhâm nhi tách trà, nụ cười lấp ló khóe môi, cười như không khiến cho vẻ
thâm độc tăng thêm “Như muội đã nói, để giúp cho Arthur
Kirkland, kỵ sĩ, cận vệ và hơn hết là người bạn thân nhất của muội hồi phục trí
nhớ, muội muốn đưa cậu ta trở về bãi săn nhà Kirkland để dần dần phục hồi.” Hoa
Sen cúi đầu xuống thấp nhất có thể Lutum Diệu Đế không nói gì, châm thêm trà
vào tách nhưng tay lại có chút run rẩy, chỉ là do Hoa Sen không để ý đến. Hắn
ta chau mày, bỗng một luồng khí lạnh nổi lên giữa phòng, Hoa Sen ý thức có chút
không lành nhưng vẫn cúi đầu chờ câu trả lời. Hắn ta cầm lấy cách trà một cách
bình thản, nhấp cạn tách, lúc hạ tách bỗng nở nụ cười. “Khá khen cho một cái cớ. Ta không biết ngươi
muốn ra ngoài làm gì, nhưng chắc hẳn đó không phải điều tốt cho ta. Ta định sẽ
để cho ngươi yên vì sức mạnh của ngươi khá tốt, ta đã vấy bẩn nó và khiến nó trở
thành một nguồn năng lượng của ta, nhưng giờ, ta đành phải thanh toán ngươi
thôi. Hãy trách vì ngươi quá nhạy cảm, như thằng anh trai tên Vương Thuận và đứa
em Gia Long của ngươi.” Hắn ta bỗng rút kiếm nhắm thẳng vào Hoa Sen nhưng cô đứng
bật dậy về sau né thoát. Thư án của đức vua giấu rất nhiều vũ khí
phòng những lúc có thích khách bất ngờ, Hoa Sen biết tất cả, cô đè mạnh chân xuống
sàn gạch dưới cửa sổ, lập tức một cây lao phóng lên và cả hai xông vào đánh.
Nghe tiếng động trong phòng, lính bên ngoài cũng xông vào, lập tức một người chết
vì đường kiếm hoang dại của Lutum. England bên xa thấy có biến cũng lập tức chạy
đến. Theo sau nữa là Francis. Thấy chuyện Francis bèn rút kiếm đỡ cho công
chúa, England cũng không vừa, khả năng sử dụng kiếm sau thời đại súng ống ít nhất
vẫn chưa bị mài mòn quá. Bị áp chế nhưng Lutum vẫn rất điên cuồng, hắn ta tụ tập
sát khí ở tay, định nhằm hướng cả ba người mà đánh nhưng cơ thế ấy đột ngột khựng
lại, sát khi tan biến, hắn ôm đầu nhức nhối, miệng làu bàu: “Chết tiệt, im lặng đi tên nhãi, ta sẽ giết
ngươi, ngươi giống y hệt như tổ tiên ngươi vậy!” Rồi hắn hét thật to. Một luồng khí phóng ra từ
người hắn vang khắp hoàng cung. Khi luồng khí ấy tan biến, cơ thể ấy run rẩy,
ôm lấy đầu, ngước lên từ từ nhìn cả ba người trước mắt, ánh mắt đã trở lại bình
thường. “Diệu huynh? Yao? Yao! Huynh không sao chứ!
Huynh đã trở về rồi!” Hoa Sen nhìn vào ánh mắt ấy, cô mừng rỡ định ôm lấy anh
nhưng Diệu Đế lùi về phía sau lập tức “Arthur! Mau đưa Liên ra khỏi đây! Nhanh!!!
Ta không thể giữ lại cơ thể này lâu nữa đâu! Nhanh!!! Rời khỏi kinh thành, rời
xa tầm mắt của Lutum!!” Trước ánh mắt thống khổ của anh. England đành
ôm lấy Hoa Sen rời khỏi đó. Còn Vương Diệu Đế, nhìn hai con người dần khuất
bóng trong một ánh mắt lo lắng và tiếc nuối, anh nhớ về một giọng nói đã rất
lâu về trước: Con gái sẽ như hoa sen, và
con trai sẽ luôn biết hướng về miền Nam, nơi dân tộc của em sinh sống. Francis nhìn hỗn cảnh trước mắt, không biết
phải làm gì tiếp theo, cho đến khi Diệu Đế thở hồng hộc ôm lấy ngực “Yao! Yao! Cậu không sao chứ?!” Anh đỡ lấy
nhưng Diệu Đế lại đưa tay ra bảo không cần “Nhanh, dùng pháp thuật của cậu, đưa tôi đến
tháp Larva!” Francis tuân lệnh. Khi đến tháp, việc đầu
tiên Diệu Đế làm là giải bùa chú giam giữ Mận Hoa và Gia Long. Sau đó, anh tự
bước vào tháp mặc cho sự ngăn cản của Francis “Yao! Đức vua! Ngài làm gì vậy!!!” “Tôi phải tạm thời khống chế Lutum còn bên
trong tôi! Trước khi Hoa Sen tìm được cách cứu tôi!” “Nhưng mà!” “Niệm chú đi!! Vì sự tồn tại của toàn thế giới!”
Anh hối thúc “Chết tiệt!” Francis nguyền rủa bản thân,
nhưng vẫn phải đọc nhưng niệm chú kích hoạt giam giữ tháp Larva. “Được rồi, tốt lắm, không sao đâu, cậu đã làm
điều đúng. Tôi sẽ ổn thôi, hãy thay tôi chăm sóc các em tôi, hãy tìm Vương Thuận
ở căn phòng hỗn tạp, được chứ.” Francis quỳ xuống tuân lệnh. ___phần nhân vật mới ... có không a? ____P/s 2: Tớ thử font này. Mọi người đọc có nhức mắt thì nói để tớ chỉnh lại, lần sau không dùng nữa.
Awesome! Chap này thấy bạn viết siêu quá, nhiều chi tiết quá thần thánh (@.@). Nhưng mà hay! Ui, đến bao giờ mình mới viết được như zầy hả trời. Hóng hóng chap mới. Font như vầy ổn rồi Na à~ Lâu lâu đổi font cho mới~~ ^w^
Phải công nhận là mình đọc mấy cái fic của bạn thì thấy bạn quả là thiên tài, viết fic dài ngoằng, ko bị lười như mấy bạn viết fic hetalia mình đã từng biết :3
Awesome! Chap này thấy bạn viết siêu quá, nhiều chi tiết quá thần thánh (@.@). Nhưng mà hay! Ui, đến bao giờ mình mới viết được như zầy hả trời. Hóng hóng chap mới.
Trả lờiXóaFont như vầy ổn rồi Na à~ Lâu lâu đổi font cho mới~~ ^w^
Bạn cũng viết à OvO cho Na xin link với :)) Na ngốn sạch fic bên BabyBlue với Shou Zét Reido rồi.
XóaPhải công nhận là mình đọc mấy cái fic của bạn thì thấy bạn quả là thiên tài, viết fic dài ngoằng, ko bị lười như mấy bạn viết fic hetalia mình đã từng biết :3
Trả lờiXóaCảm ơn bạn ủng hộ, thật ra thì mình lười lắm :))
XóaLười thì lười nhưng cái vấn đề ở đây là bạn viết dài =)))
Trả lờiXóaFont này tớ đọc ko quen ad có thể chỉnh lại ko tớ hóng từ năm ngoái rùi chừng nào mới có chap típ vậy ủng hộ ad❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Trả lờiXóaFont này hơi khó đọc tí nhưng fic thì hay wá đi mất chừng nào có chap mới vậy ủng hộ ad nhìu nhìu❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤
Trả lờiXóaad o8i bao giờ có chap mới vậy
Trả lờiXóa