5 thg 1, 2016

[Hetalia][Longfic] Crossing World - Chapter 4: Hòn đảo bí ẩn/ In the world have NEVER been known

Rating: K+



  Chiếc thuyền màu xanh được treo lá cờ với hai hình tròn nửa đỏ nửa trắng cùng phần ngoài cũng nửa trắng nửa đỏ, đang khởi động một cách mượt mà và bơi qua từng tảng băng trôi dù to dù nhỏ nhưng đều chắn chắn là rất cứng.
  “Này, chạy nhanh như vậy có ổn không, sao tôi thấy hơi lo.” Vietnam đang đứng cạnh một chàng trai với chiếc áo khoác dài màu đen cùng cổ áo sơ mi đỏ đang lộ ra ngoài chiếc áo khoác.
  Anh ta cười to, mái tóc được vuốt dựng ngược về sau rất là trật tự cho dù gió đang thổi cái chùm tóc đuôi ngựa của Vietnam bay tứ toán mặc dù cô đã cố cột nó lại sao cho thật là gọn gàng.
  “Wahhaha Không sao không sao!!! Về khả năng lái tàu thì Denmark không tồi đâu!!!” Một chàng trai khác ở phía sau buồng lái đang rất là hớn hả giang cả hai tay đón những ngọn gió lạnh như cắt vào lòng.
  “Đúng là hai con người phiền phức. Anh nói nghe như vậy có đúng không em trai Ice đang yêu của anh?”
  “Lạy thần Odin, anh đừng có gọi tôi là em trai, anh cũng chẳng phải là anh trai của tôi gì cả.”
  Và đây là hai chàng trai khác.
  “Papa, mama, vì có mày sâu róm ở đây nên chúng ta về được chứ?”
  “Sea-kun, không được nói như vậy về England, dù gì thì cậu ấy cũng là anh trai chính thức của con. Swe, anh cũng nói gì đi chứ.”
  “… Ừm … Sea-kun như vậy là không ngoan.”
  Và một cái gia đình nào đó gồm 1 người cha giới tính nam, 1 người mẹ giới tính nam, 1 đứa con giới tính nam và một bé cún giới tính nữ.
  “ … ”
  “ … ”
  “ … ”
  “ … ”
  Và một khoảng im lặng của bốn anh em nhà nào đó.
  “Chà … đúng là rắc rối thật.” Vietnam khẽ thầm thì với chính bản thân khi nhìn xuống cái boong tàu đầy những quốc gia.
  Cách đây 4 tiếng đồng hồ, bốn anh em nhà Britain đã cùng Vietnam và Iceland đã cập thuyền và xin visa vào Greenland. Và chào đón cả 6 người, chính là tập đoàn nhà Nordic với người dẫn đầu là Denmark và Greenland, 2 anh em này khá giống nhau, đằng sau là Norway, gia đình Sweden, Finland cùng đứa em trai khác của nhà Britain là Sealand, còn có cả cô cún Hanatamago. Và chỉ có thần mới biết tại sao họ lại có thể tập trung ở nhà Greenland sớm hơn cả nhóm Iceland khi mà Iceland lại gần Greenland hơn, rất nhiều.
  Ngay khi Iceland bảo rằng cả nhóm muốn lên núi tuyết thì Greenland lại nói có chỗ hay hơn cả tuyết rồi nhất quyết kéo cả nhóm lên một chiếc thuyền khá lớn và nổ máy ra khơi. Cả nhóm đã ngồi trên thuyền được cả 2 tiếng đồng hồ rồi. Người lái là Denmark và dẫn đường là Greenland. Hai người này cho thuyền chạy với tốc độ nhanh và né băng trôi như đang chơi game mạo hiểm, cùng lúc đó còn cười như hai thằng điên. Vietnam cũng không phủ nhận. Họ đúng là hai thằng điên nặng.
  Trong khi đó thì Norway lại kéo Iceland ra một góc và dồn ép cậu nhóc buộc cậu ta phải sơ hở mà buộc miệng gọi anh ta là anh trai.
  Gia đình nhỏ thì có Finland đang cố gắng kéo lại một ít sự tôn trọng người lớn của Sealand đối với England nhưng có vẻ không được thành công cho lắm và Sweden cũng chẳng muốn nhúng tay vào, có lẽ anh chẳng muốn Sealand bé bỏng trở về nhà England.
  Và nhà Britain thì đang cố gắng tránh xa thằng nhỏ phiền phức Sealand vì không muốn nghe cậu nhóc la hét đủ thứ. Nhưng họ vẫn rất là đúng chất UK khi mà trên một con thuyền chạy như đang đua xe công thức I vẫn ung dung nấu nước pha trà để tận hưởng buổi trà chiều.
  Và Vietnam, đi xung quanh và cảm nhận xem còn thứ gì thú vị hơn là những con người ở dưới.
  “Cô đang chán à?” Greenland cười khi thấy quý cô lại một lần nữa leo lên buồng lái lần thứ n.
  “Có lẽ, anh định dẫn chúng tôi đi đâu đây.” Cô đáp
  “Chỉ một nơi mà có mình tôi biết, không một nhà khoa học hay vệ tinh nào phát hiện ra nó, nó đẹp, và huyền bí, nhưng theo xem xét của tôi, có lẽ nơi đó không còn trụ lâu nên trước khi nó biến mất, tôi muốn cho ai đó chiêm ngưỡng nó, và thật tốt khi đột nhiên mọi người lại đến đây, đỡ cho tôi phải suy nghĩ nên mời ai.”
  “ … ”
  “Mà này, tôi trông to vậy chứ còn nhỏ hơn Ice đấy, nên có lẽ tôi phải gọi chị thì đúng hơn.”
  “Hả …”
  Greenland cười chí chóe khi chọc cô gái, anh có cảm nhận rằng cô gái cảm giác bối rối mặc dù không hề thể hiện lên khuôn mặt. Đừng nghĩ anh có 81% là băng mà anh lạnh lùng, thật ra anh cũng rất là nhạy cảm.
  “Green!! Thuyền đến hòn đảo trên tọa độ mà chú nói này.”
  Thuyền dừng lại trước một hòn đảo và Denmark hét lên thông báo.
  “Tới rồi, hít thở thật kỹ nhé tất cả, nơi này sẽ khiến mọi người choáng ngợp.”
  “Ý cậu là hòn đảo này à?” Wales nói
  “Dĩ nhiên là chưa. Đi theo tôi nào.”
  Greenland dẫn đầu. Hòn đảo này là một hòn đảo khá bình thường, mặc dù không người biết đến, nhưng nó cũng khá đẹp. Bãi cát trắng muốt và mềm mịn, khi bước lên có cảm giác đang đi trên một lớp dày lông tơ. Những cây dừa đu đưa theo gió, nhưng phải cẩn thận nếu không muốn những trái dừa đang lủng lẳng trên ngọn rơi xuống đầu.
  Đi theo một lối đi có thể gọi là khá bằng phẳng ở một hòn đảo không sự văn minh. Cả đoàn phải mất nửa giờ để đi bộ đến một hang núi. Lại tiếp tục vào trong hang núi, đường đi lại càng trở nên phát sáng lạ thường.
  “Vách hang động … chúng phát sáng, bột lân tinh à?” Ireland hỏi
  “Đúng, giờ thì đi nào, sắp đến rồi.” Greenland lại ra hiệu đi theo một lần nữa.
  Càng đi, không khí tự nhiên lại trở nên lạnh. Đáng lý ra khi vào sâu trong hang núi người ta sẽ thấy hầm và nóng, nhưng ở đây lại lạnh và khô nữa. Hóa ra đó chính là lý do Greenland bảo tất cả phải mang theo áo ấm. Mọi người mặc vào từng lớp một khi mà nhiệt độ đang càng giảm xuống tận độ âm, và đó lại là một lý do nữa để Greenland bảo mang theo những hòn đá lửa để sưởi ấm cũng như máy sưởi mini.
  Đến một đầu nọ của hang động thì mọi thứ trở nên bừng sáng.
  Tuyết rơi. Tuyết rơi giữa hang động trong núi, những bông hoa vẫn nở rộ bất chấp nhiệt độ, hồng, cúc felice, đào dại, bồ công anh, …
  Trên trời còn có tiếng chim kêu lanh lảnh. Nhưng bầu trời này không màu xanh, mà có vô số màu, nó như là một cực quang huyền ảo, múa lượn giữa không trung.
  “Waoooo … đẹp … đẹp quá đi mất!!! Đây … đây là đâu vậy!?” Sau rất nhiều phút lặng thinh trước vẻ đẹp kì ảo này, Vietnam mới có thể cất lên tiếng nói.
  “Tôi cũng không biết, chỉ vô tình phát hiện ra hòn đảo này, nó vốn là một hòn đảo bình thường không ai muốn ở, đến một ngày, khi thám hiểm hang động thì tôi thấy nơi này.”
  “Sao cậu không công bố, đây là một nơi đẹp tuyệt diệu, nhất định du khách sẽ rất thích.” Iceland nói, tay hứng lấy những bông tuyết rơi.
  “Hòn đảo này sắp chìm rồi, núi lửa sẽ phun trào trong vài tháng tới, đây cũng là lý do mà xung quanh hòn đảo này không thấy có tàu thuyền nào đấy.” Greenland thở dài, tiếc nuối cho một vẻ đẹp kì diệu. Mẹ thiên nhiên không muốn bất kỳ một kỳ quan nào của bà phải bị hủy hoại bởi con người nữa nên quyết định giành lại nó ngay khi anh vừa tìm thấy nó.
  “Mọi người cứ đi tham quan đi, nơi này không rộng lắm, cũng không có thú dữ, mọi trái cây đều ăn được, 2 giờ nữa gặp nhau ở chỗ này nhé.”
  Thế là tất cả tản ra.
  Không hiểu tại sao, nhưng chắc chắn là thể nào cũng có sự nhúng chân của Scotland, Wales và Ireland, tất cả những người còn lại đều tự giác tránh xa vị trí đi của Vietnam và England, còn khéo dọn đường cảm hứng cho cả hai gặp nhau nữa chứ.
  “England, anh đang làm gì vậy?”
  “À … tôi … tôi chỉ … chụp hình mấy loại trái cây này ấy mà, nhìn nó rất lạ.” England chỉ vào một cái bụi cây nhỏ có những loại quả màu xanh trời, chúng bóng láng, lại có hình tứ giác, không có cái nào giống nhau.
  “Đúng nhỉ, nơi này giống như một thế giới khác vậy. Nè, hồi nãy đằng kia tôi cũng thấy có loại trái lạ lắm, ăn vào thì có vị như trà hoa hồng ấy, anh muốn ăn thử không?” Cô chỉ sang hướng kia.
  Dĩ nhiên là England không từ chối. Khi mà cả hai rời đi rồi, ở một bụi cây khác gần đó. Scotland, Wales và Ireland mỗi người một chùm thứ quả giống nho nhưng lại có màu vàng không giống bất kì loại nho nào, ăn rất ngon lành.
  “Chà, có lẽ cũng ổn định nhỉ, kế hoạch khá tốt, ở Surtsey thật sự thì không có gì đặc biệt cả.” Ireland cảm thán.
  “Thấy thế nào hả anh cả. Mà sao anh đột nhiên lại muốn giúp thằng út vụ tình cảm thế.” Wales nhìn Scotland dựa lưng vào cây phía sau
  “Có lẽ lòng tốt trỗi dậy chăng. Chà, chắc cũng tại cảm thấy tội lỗi đấy mà.” Scotland mồi thêm một điếu thuốc mới.
  Thế tại sao với hai thằng em này anh lại không thấy tội lỗi?????
 
  “Này, Vietnam, lại đây nhìn xem!” England bỗng dưng hứng khởi lạ thường.
  “Gì thế.” Từ bên khóm hoa xinh đẹp có tận 7 màu trên mỗi cánh hoa, Vietnam hạ ống kính máy ảnh xuống và đến cạnh England.
  “Nhìn này.” Trên tay của chàng trai, là một chuỗi vòng tinh xảo, ngọc phỉ thúy có hạt kim cương ở giữa, anh sáng làm dịu đôi mắt người nhìn, sờ vào thấy mát lạnh.
  “Kì lạ thật … có cảm giác như là nó phát sáng lấp lánh vậy, bên trong nó cũng có lân tinh à?”
  “Cũng không biết, có lẽ tôi sẽ mang nó về London để thí nghiệm thử.”

  Ở điểm hẹn, Greenland đang đứng trên một tảng đá khá cao để quan sát mọi người, anh cảm thấy hài lòng vì nơi này khiến cho tất cả trở nên vui vẻ. Dĩ nhiên là cũng giúp được vụ tình cảm cho con người nào đó đang ngồi lu thu với cô gái mà người đó thích ở một góc nhỏ.
  Píp … píp … píp …
  “Green, có tiếng gì thế?” Iceland ở bên dưới lắng tai nghe và đi xung quanh, Greenland bỗng dưng tối sầm mặt lại.
  Anh nhảy xuống khỏi tảng đá một cách nhanh chóng, chạy đến cái balo màu xanh lục quân và mở ngăn đầu tiên, lấy ra một cái đồng hồ báo chấn động địa chất đang kêu không ngừng nghỉ.
  “Tất cả trở về mau!!!!! Nơi này không trụ được lâu nữa rồi!!!!!!” Anh hét lên với tất cả sức lực, nhưng ngay sau đó, mọi thứ bắt đầu rung chuyển.
  Đất đá hỗn độn rung lên. Hang động xuất hiện những vết nứt và bột lân tinh trên đỉnh hang rơi xuống như những con đom đóm bay lượn.
  “Wyah!!!” Vietnam bỗng rớt xuống một khe nứt đột ngột hiện lên ở ngay cạnh chân cô
  “Vietnam!!” England và Ireland đều hoảng hốt, nhưng vì khoảng cách quá xa lại có thêm một vết nứt chắn trước mặt ba anh em Ireland, Wales và Scotland nên Ireland chẳng thể làm gì, chỉ có England đứng ngay cạnh là lập tức nhảy xuống. Không biết nên coi đó là dũng cảm hay ngu ngốc, nhưng trong tình huống thế này, chắc nên gọi là dũng cảm.
  “Tất cả bình tình!! Trước tiên chúng ta phải tránh không để đá vùi mình! Dưới khe nứt chắc chắn là biển! Hai người họ sẽ không sao! Mau ra khỏi đây trước!” Greenland bẻ một cây gậy huỳnh quang phát sáng để dẫn đường cho tất cả đến cửa hang động.
  Sự rung lắc càng ngày càng dữ dội, và đường đi chính đã bị đá lấp, tất cả phải đi theo một con đường khác. Dẫn đầu là Greenland, theo sau là Finland nắm chặt tay của Sealand, rồi đến Iceland và Norway, lại đến Ireland, Wales, cuối cùng là Scotland và Denmark.
  “Thật không ngờ lại xảy ra như thế này. Cậu nghĩ Vietnam và England vẫn ổn chứ?” Trong lúc vừa chạy vừa né những hòn đá nứt từ trên xuống, Denmark vẫn còn ngứa miệng để tiếp tục hỏi chuyện.
  “ … Cậu đang coi thường thằng nhóc … ”
  “Không hẳn thế … mà cậu hiểu đấy, trong mọi cuộc họp England thường là một trong những người khó kiềm chế bản thân nhất.”
  “Không hẳn thế, cậu nghĩ thế nào mà mấy trăm năm trước thằng nhóc có thể đánh bại cả tôi và 2 đứa kia nữa? Không có vụ nhường nhịn gì cả, không phải bây giờ thằng nhóc không thể đánh lại tôi, mà là nó không muốn, bản thân tôi cũng biết rõ, nhưng England chắc chắn không phải là một đứa vô dụng.”
  Denmark không nói gì nữa, có lẽ có một chút gì đó là đồng cảm trong anh với Scotland. Anh từng nuôi dưỡng cả 4 người em mà anh cho là yếu đuối. Nhưng rồi đến một ngày anh nhận ra, tất cả đều là huyễn tưởng của anh, Sweden, Finland, Norway rồi Iceland, đều từng bước rời khỏi vương quốc của anh. Có lẽ về một phương diện nào đó, như kinh nghiệm và lịch sử, anh lại rất lớn hơn so với họ, nhưng về một mặt nào đó nữa, anh lại là người nhỏ bé nhất.
  Trở về với Vietnam và England.
  Sau khi England nhảy xuống khe nứt, anh đã nhanh chóng tóm lấy được Vietnam và ôm cô vào lòng, vì anh thường thấy vụ đó trong phim tình cảm. Nhưng sau vài giây rơi không tự do vì liên tục bị đá đập vào lưng và đầu, Vietnam đã bất tỉnh nhân sự, chỉ nhớ rằng England đã nhảy xuống cứu mình. Còn England, vẫn tiếp tục ôm chặt cô gái cho đến khi thân hình cả hai rơi xuống một dòng nước lạnh.
  England cố vác Vietnam ra sau lưng mình, để hai tay cô vòng qua cổ và tìm một lối để ngoi lên. Anh sẽ không chết sau khi bị hết dưỡng khí, nhưng rõ ràng là việc bất tỉnh rồi tỉnh lại nhưng có cảm giác vừa mới đi xuống địa ngục rồi bị quăng lên thiên đàng rồi lại bị đá về thế giới bình thường không vui tí nào.
  Quay qua quay lại thế nào đi nữa, bơi hết sức đi nữa, England vẫn không tài nào tìm ra một lối để đi. Anh cảm thấy từng chút không khí dù là CO2 ở trong lòng ngực đang từng lúc từng lúc thoát ra, từng ml nước tràn vào trong cơ thể, và như đang có hàng ngàn tấn đồ đang đè nặng lên lồng ngực, sức lực anh đang rời đi, bàn tay không còn sức níu giữ đôi tay của cô gái sau lưng, Vietnam trôi dần về phía sau. Anh nhìn cô trong vô vọng.
  Chỉ ít nhất … đưa Vietnam lên được trên đất liền … cô ấy không quen với dòng nước lạnh ở châu Âu như thế này … làm ơn … ai đó …
  Và từng milimet một, mí mắt anh đè nặng xuống, cơ thể Vietnam trôi ra xa dần. Một ánh sáng xanh lục nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể Vietnam, và cả England, đó cũng là ý thức cuối cùng của anh.
__DARK____________UNIVERSE_________OF________SOUL__
  Linh hồn nọ không biết thời gian trôi qua như thế nào ở cái thế giới này. Nhưng linh hồn ấy có cái cảm nhận rằng, có thứ gì đó đang trôi đi xung quanh. Linh hồn cố gắng dùng cái tâm, dùng ý niệm còn lại của mình để nhìn xung quanh. Và đột nhiên, một thứ ánh sáng xanh lục hiện ra. Làm sáng cả một thế giới.
  Linh hồn nhận ra, nó không phải chỉ là một tàn niệm, nó có cơ thể, chỉ là thế giới trước đó quá tối tăm, và quá trống rỗng nên nó không nhận ra.
  Giờ thì nó đã chắc chắn.
  Linh hồn này, à mà không, thật ra là con người này, chính là Arthur Kirkland, kị sỹ của đại công chúa Hoa Sen tại một đất nước hùng mạnh tên gọi là Terra.
  “Thế giới này … hẳn là nơi giao nhau giữa các thế giới … giống như Princess đã từng nói với mình. Mọi thứ đều hỗn độn, vô vàn màu sắc hòa vào nhau một cách vô trật tự và quắn quéo … cách để thoát ra khỏi đây … chết thật!! Giá gì mình đã đọc quyển sách đó của Princess … nhưng hình như, phải có một nguồn năng lượng mạnh mới mở được cánh cổng đến đây mà … sao mình lại đến được đây?” Arthur tự thì thầm với bản thân, anh xoay người để có thể đẩy mình đến một hướng khác, thật ra thì cảm giác lơ lửng trên thế giới này, rất giống như cảm giác bơi lội giữa một dòng sông. Anh đi đến nơi anh sáng màu xanh lục đã làm thế giới này bừng tỏ.
  Anh vươn tay, chạm vào, và anh bắt được một thứ gì đó. Nó mềm mềm, mảnh nhưng rất nhiều, và ngắn, giống như là tóc. Anh kéo mạnh một cái
  “Ait!!!!!” Một tiếng kêu từ trong ánh sáng.
  Và Arthur kéo ra một người tóc vàng. Ánh sáng xanh tắt đi, nhưng thế giới này không trở nên tăm tối lần nữa, giữa ánh sáng đã lụi tàn, dần xuất hiện một mặt dây chuyền.
  “Bùa hộ mệnh của Princess? Lẽ nào là do cô ấy?”
  “Argg, đau quá, đầu tôi.” Người khi nãy bị Arthur kéo ra khỏi vùng sáng bằng tóc đã rên rĩ khi tỉnh giấc, và đó cũng là lúc Arthur nhìn kỹ người này.
  Một người với mái tóc vàng óng không chịu vào nếp, đôi mắt là cặp ngọc lục bảo trong lấp lánh, cặp lông mày dày dặn, không phải tự khen, nhưng Arthur đã nghĩ rằng Người con gái này sao lại giống mình đến thế
  “Viet … Vietnam!!!” Bỗng người “con gái” ấy hét lên và bừng tỉnh.
  Khoảnh khắc mà cả hai nhìn kỹ nhau. Thật là một khoảnh khắc kì lạ nhất mà họ có thể nghĩ tới, một người giống hệt mình ở một nơi kì lạ nhất.
  “ … Anh là ai?” Người “con gái” ấy lên tiếng.
  “Ngươi là ai?” Và Arthur đáp
  “ … ”
  “ … ”
  Một khoảng im lặng để cả hai nhìn nhau lần nữa.
  “ … Arthur Kirkland, kỵ sĩ của công chúa Hoa Sen thuộc Terra.”
  “!!!” Ánh mắt “cô gái” bỗng dưng mở to hết sức
  “Ngươi là ai?”
  “… Ưm … à … cái này …”
  “Nói!” Arthur bỗng rút thanh gươm ngay cạnh hông ra và kề ngay cổ người đối diện “Trước khi ta rạnh một vết vào động mạch ngươi.”
  “Này này này!!! Tôi nói okay! Tôi là Arthur Kirkland … ừm … người không phải người bình thường.”
  Arthur nhướng mày “Ngươi cũng tên Arthur? Đó không phải là một cái tên con gái.”
  Arthur kia nhăn mặt “Này, hơn 2000 năm, ta là đàn ông đấy! Nếu ngươi cũng là Arthur thì cứ gọi ta là England! Và nói cho ta biết!! Đây là cái nơi qué nào đây!”
  “ … ”
  “Đừng có ra vẻ thần bí kiểu đó! Nhìn cái biểu cảm của ngươi cũng chắn rằng ngươi cũng không thuộc nơi này.” England cau có
  “Ngươi nghĩ ta biết chắc? Ta nghĩ là do công chúa của ta.” Arthur lại ngắm chiếc vòng dây đặc biệt
  “Này, cái vòng đó là từ thế giới của ta.”
  “Ta không nghĩ thế, đây là thứ mà princess đã tặng ta.”
  “Này này này! Mau trả lại cho ta!” England chồm tới và Arthur lại rút kiếm
  “Thêm một bước nữa là ta chém nát tay ngươi đấy!”
  “Ta thách ngươi có thể.” England cười thách thức và trận đấu bắt đầu.
  Từ bên kia England xông tới mà không cần một điểm tựa chân, Arthur cũng nhanh chóng hạ kiếm nhưng England đã nhanh chóng né được. Kể ra thì nhanh, nhưng thật ra lại rất chậm. Cả hai cứ người xông đến, người chém, người né, người tránh, cho đến khi chiếc vòng bỗng tuột khỏi tay Arthur, và lại phát sáng lần nữa.
  Cả hai bị đánh bật ra bởi ánh sáng của viên ngọc. Và ngay sau khi hoàn hồn lại, họ lập tức di chuyển đến chỗ của viên ngọc, như một cuộc tranh giành, hai người đều cố hết sức. Và khi đã đến gần, họ vươn tay ra, và ánh sáng trở nên mạnh hơn nữa, bao lấy hai người.
  Ánh sáng đó thật mạnh mẽ, như đang nghiền nát cả Arthur, cả England, họ như cảm giác rằng mình đang bị đẩy đi, đi rất xa, nhưng không biết là đến đâu.
  Arthur cảm giác được cái vết thương của mình do tên bắn đang bắt đầu chảy máu và nhức nhối, kể từ khi lạc vào thế giới đó, anh hoàn toàn không cảm nhận được nó vậy mà giờ lại trở nên đau đớn như thế. Anh dần mất đi ý thức của mình. Ý niệm cuối cùng của anh là cảm giác bị thả xuống nước, và tiếng gọi của một cô gái ở đằng xa, nghe rất giống tiếng gọi của nàng công chúa của anh, nhưng lại không hề gọi anh.
  “England! England!”
______LÀNG_CHÀI_PISCES_VEN_SÔNG_FLUMINIS_TERRA_____
  England đang cực kỳ, cực kỳ, và rất là hoang mang. Anh nhớ, anh cùng ba thằng anh trai, Vietnam và nhà Bắc Âu đã đến một hòn đảo ở Greenland để tham quan một nơi kì lạ thì xảy ra động đất, Vietnam ngã xuống khe nứt và anh nhảy xuống cứu cô. Nhưng cứu người lại thành hại mình hại người, hết dưỡng khí, anh ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại vì cảm giác đau nhói ở đầu và ở một nơi kì lạ khác thì anh gặp một tên hiệp sĩ giống hệt anh, cả hai có vẻ như là đã đánh nhau, có ánh sáng màu xanh xuất hiện. Sau đó anh cảm giác mình bị đẩy xuống nước, sau đó thì bất tỉnh lần hai. Đến khi tỉnh dậy thì anh đã được những con người vớt lên, và … anh hoàn toàn không hiểu họ nói gì cả. Anh là một quốc gia, anh hiểu tất cả mọi thứ tiếng, nhưng anh không hiểu được bất cứ điều gì họ đang nói, anh đang hoảng cực kỳ.
  Trong số các dân làng, có một cô bé, cô bé không biết nói nên thường vẽ ra mọi thứ, và đó là cách duy nhất để anh hiểu chuyện gì đang xảy ra.
  Anh đang ở một đất nước rộng lớn … và hình dạng của nó không giống với bất kỳ đất nước nào mà anh từng thấy trên bản đồ. Có vẻ như họ tưởng rằng anh là một người nào đó rất là vĩ đại mà họ biết, một chàng trai với mái tóc vàng đôi mắt ngọc lục bảo, một người rất trưởng thành và đáng để tin tưởng, là kỵ sĩ của một nàng công chúa được gắn liền với hoa sen. Và có vẻ như hôm nay sẽ là lúc anh phải gặp một người nào đó … tóc dài, đẹp trai và được ví với hoa hồng. Không hiểu tại sao nhưng anh nghĩ người đó qua nét vẽ thưa của cô bé nhỏ lại khá giống tên biến thái France.
  Hiện tại, anh đang giúp đỡ những dân làng đã cứu mình bắt cá, nó làm anh nhớ lại khoảng thời gian khá lâu trước đây, anh cũng từng đánh bắt đơn sơ bằng lưới. Nhưng những dân làng này thường ngâm những tấm lưới trong một dung dịch được làm từ nước muối, vụn bánh mì và những loại thịt được phơi khô rồi nghiền ra thành bột và có vẻ cách này rất hiệu quả.
  “Arthur?” Tiếng một cô gái vang lên, và hiển nhiên anh chẳng hiểu gì cả, chỉ quay lại như những người khác và anh nhìn thấy, đứng trên bờ sông, là một cô gái nhỏ nhắn, ánh mắt mong chờ, bộ trang phục cầu kỳ nhìn như áo dài của Vietnam nhưng cũng có chút giống giống trang phục châu Âu khi có chiếc váy xòe. Dưới mép tà còn có một hình ảnh hoa sen và lá sen. Điểm đặc biệt của cô gái là, mái tóc đen được tết lại đang bay trong gió, khuôn mặt tròn với đôi mắt nâu vàng trông rất giống Vietnam. Đang chạy đến cạnh cô và kêu í ới là là một người con trai với khuôn mặt của France nhưng ánh mắt có vẻ nghiêm túc hơn và bộ trang phục cũng đơn giản hơn so với France, đó giống như là một bộ trang phục hiệp sĩ.
  “Arthur!!” Cô gái bỗng nhiên chạy thẳng xuống sông đến chỗ England đang đứng và người con trai giật mình nhưng vẫn cản không kịp.
  Cô gái ôm chầm lấy England và đè thẳng anh xuống dưới sông, may mắn là chỗ cạn. Anh chưa kịp nói gì thì cô gái đã dụi thẳng vào lồng ngực anh và khóc.
  “Ưm … cô gái …?” England thốt lên nhưng anh nghĩ là cô gái cũng sẽ không hiểu anh nói gì, như những dân làng.
  “Arthur??? Không … không phải … giống nhưng không phải … không thể nào!!!” Cô gái run rẩy nhìn vào mắt England, cô lắc đầu như không thể chấp nhận được sự thật hiện hữu trước mắt, cô đã nghĩ là cô đã tìm thấy người quan trọng nhất của cô, nhưng hóa ra lại là một trò đùa của thần thánh.
  Cô gái bỗng đứng bật dậy và chạy đi. Khi chạy ngang qua chàng trai giống France, anh ta định chạy theo nhưng một chàng trai khác cản lại. Và cảm nghĩ tiếp theo của England là không biết anh có bị nhầm không khi mà chàng trai thứ hai lại giống America cực kỳ, từ màu mắt, hình dạng khuôn mặt, mái tóc đến ngọn tóc đặc biệt, nhưng lại không có vẻ năng động một cách ngu ngốc và cái kính.
  Họ nói với nhau một cái gì đó và đi đến chỗ England, chàng trai giống America đưa tay cho England để giúp anh đứng dậy. Và họ bắt đầu nói.
  “Arthur, thật may là cậu còn sống.” Này là người giống France
  “Anh vẫn khỏe chứ? Thời gian rồi anh đi đâu vậy?” Đây là người giống America.
  Và qua tai của England, nó thành như thế này
  “!#$@#$!%^^#$#!#”
  “$$#@#@$%%$%$@$$%%$@$@#”
  England chớp mắt một cách ngây thơ nở một nụ cười thật ngây dại. Và hai người kia nhìn nhau, lại nhìn kỹ England, rồi thở dài, đưa anh đi chỗ khác, đến một nơi có đoàn xe rầm rộ, và anh được đưa vào một cỗ xe khá rộng. Họ cố gắng dùng ngôn ngữ cơ thể để bảo anh ở yên tại đó, sau đó thì lại đi. Anh nghe ở ngoài có tiếng nói của họ, rồi lại im dần đi.
  Ghé nhìn xung quanh qua lớp màn cửa, anh chẳng thấy bóng người nào nữa cả. Nhưng lát sau, cửa xe mở ra, và cô gái khi nãy bước vào.
  Cả hai nhìn nhau một lát.
  “Này … anh không phải là người của thế giới này.” Cô gái đột nhiên lên tiếng, bằng tiếng Anh, và là người đầu tiên mà anh có thể hiểu.
  “ … Cô … cô nói được tiếng Anh.”
  “Tôi chẳng biết tiếng Anh là tiếng gì, tôi đang dùng phép thuật của tôi, hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
  “À … à … tôi cũng không biết nữa, tôi nghĩ đúng như cô nói …”  
  “ … ”
  “Ừm … cô có thể cho tôi biết đây là đâu được không?”
  Cô gái ngước lên. Rồi thở dài
  “Đây là một thế giới khác, khác với thế giới của anh. Và anh đang ở trên đất của một đất nước gọi là Terra.”
  “Terra … ”
  “Đúng, trước tiên, đây là một thế giới đặc biệt với thần thánh, cách chúng tôi giao tiếp, phụ thuộc vào niềm tin qua thần thánh.”
  “Tôi không hiểu.”
  “Thật ra thì cũng đơn giản, anh muốn người khác hiểu anh, người ta sẽ hiểu anh, muốn hiểu người khác, anh sẽ hiểu người khác.”
  “ … Hơi hiểu.”
  “Xem này, hãy nghĩ rằng, anh muốn hiểu được lời nói của tất cả mọi người, đừng nghĩ rằng sẽ không ai hiểu anh.”
  “Ưm … nói có vẻ dễ nhưng thật sự thì …”
  “Hãy tập làm quen với chữ viết của Terra thì sao?” Cô gái cười, đưa cho anh một quyển sách mỏng
  “Magicam Veneficae? Ma thuật của Phù thủy.”
  “Này … anh đọc được nó.”
  “Đúng … đây là chữ Latinh ở thế giới của tôi.”
  “Thế thì khó khăn duy nhất là ở việc giao tiếp thôi nhỉ?”
  “Đúng thế nhỉ.” England cười, anh bắt đầu giở ra trang đầu tiên, quyển sách này thật sự rất thu hút anh.
  “Anh có vẻ thích nó.”
  “Đúng như vậy, tôi thích những thứ về pháp thuật, sự huyền bí, dù có nhiều người cho rằng tôi bị ảo tưởng, nhưng mà biết không, tôi thấy những thứ mà người khác không thấy.”
  “Vậy à, ở thế giới này, những việc như pháp thuật rất là bình thường, nhưng vì nó quá quyền lực nên chúng tôi hạn chế nó. Những thứ mà người khác không thấy nhưng lại có số ít người có thể thấy, những người đó thường là pháp sư hoặc có ma thuật tiềm ẩn mạnh, anh rất mạnh về khoản này đấy.”
  “Thật à.”
  “Đúng … ừm … hihi …”
  Tiếng cười lanh lảnh của cô gái khiến England dời mắt khỏi quyển sách
  “Cô cười gì thế?”
  “Anh không nhận ra à? Nãy giờ tôi không dùng pháp thuật nói chuyện với anh, tôi nói chuyện bình thường đấy.”
  “Hể … vậy … vậy là tôi đã có thể nói chuyện với mọi người ư?”
  “Ừm, cứ giữ như thế đi.”
  “Ờ, hihi, mà này, nãy giờ tôi quên không hỏi tên cô.”
  “À … tên tôi là Liên, nhưng đa số thường gọi tôi là Hoa Sen.”
  “Hoa Sen … này, có phải cô là công chúa không? Có một kỵ sĩ tên là Arthur Kirkland?”
  Hoa Sen ngạc nhiên
  “Arthur??? Anh gặp Arthur rồi ư? Ở đâu?”
  “Trước khi đến thế giới này, tôi đã gặp một người giống tôi ở một thế giới khác … có lẽ anh ta chính là kị sỹ của cô.”
  “Thế giới đó … có phải rất kỳ lạ, rất hỗn tạp màu sắc không?” Cô gái đột nhiên reo lên
  “Có lẽ thế … sao à?”
  “Vậy thì … đó chắn chắn là Mundus Transitu.”
  “Mundus Transitu?”
  “Một thế giới giao với tất cả mọi thế giới, nhưng để vào được thế giới đó phải có 3 điều, thứ nhất là năng lực mạnh, thứ hai là vật của thần linh, thứ ba là người sử dụng phải sắp chết.”
  “Vật của thần linh? Lẽ nào? Là cái vòng này?” England đưa ra chiếc vòng mà anh đã giành được, khi được vớt lên, tay anh vẫn cầm chặt nó.
  “Đây … trời ạ! Hóa ra là nó! Vậy mà lại không nhận ra, vòng dây của em gái thần Samirl, sức mạnh của mình và hoàn cảnh của Arthur đã mở ra cánh cổng, ôi thần linh ơi!!!”
  “Ừm … lẽ nào …”
  “Tôi phải xin lại nó, được không?”
  “Thứ này sẽ giúp tôi trở về thế giới vốn dĩ của mình chứ?”
  “Tất nhiên, nhưng để mở lại cánh cửa mà không dìm anh tới lúc gần chết thì chúng ta phải đợi thời cơ. Và tôi cũng cần nó … để giải thoát anh trai tôi.”
  “Anh trai cô?”
  “Là vua của Terra, Vương Diệu Đế, Arthur của tôi thường gọi anh ấy là Wang Yao.”
  England câm lặng, Wang Yao chẳng phải là tên của China sao.
  “Mà tôi cũng chưa biết tên anh.” Cô gái lên tiếng lần nữa
  “Ừm … tôi cũng được gọi là Arthur Kirkland … nhưng những người biết rõ tôi thường gọi tôi là England.”
  “Vậy tôi cũng gọi anh là England nhé … vì … dù có cơ thể, khuôn mặt và phần linh hồn khá giống Arthur … nhưng anh không phải Arthur của tôi.” Cô gái lại thở dài
  England cũng im lặng, gật đầu thay cho sự đồng ý. Cho đến khi đoàn người quay lại sau khi tìm nát làng vẫn không thấy nàng công chúa. Khỏi phải nói cũng biết họ hụt hẫng thế nào khi mà biết công chúa vẫn ngồi trong xe nãy giờ khi họ tìm kiếm. Để khỏi mất công giải thích, Hoa Sen đã nói rằng England chính là Arthur bị mất trí nhớ, và England sẽ phải làm kỵ sĩ Arthur của cô, tất nhiên là giả vờ.
  England cũng biết thêm rằng, người giống France là Đội trưởng Đội cận vệ Hoàng gia, và là cận vệ chính của Vương Diệu Đế, tên Francis Bonnefoy. Người còn lại, giống America, tên là Alfred F. Jones, học trò và em họ của Arthur, cũng là cận vệ của Hoa Sen.
  Thêm vào nữa, England cũng biết về gia đình ngoắn nghéo của Hoa Sen. Cha cô là vua đời thứ 69 của Terra, có 4 người vợ chính thức và một nhân tình đã sinh con, còn lại thì cũng chẳng biết bao nhiêu người đàn bà đã từng phục vụ thân xác cho ông. Người vợ cả sinh cho ông 4 đứa con lần lượt là Vương Diệu Đế, Vương Thuận nhị hoàng tử, cặp song sinh Vương Tiểu Mỹ hay Mận Hoa tiểu công chúa và Vương Gia Long tứ hoàng tử, tiền thân là lục hoàng tử. Tiếp nữa là người vợ thứ hai sinh Sayas tam hoàng tử. Rồi đến người vợ sinh ra Kiku hay Anh Đào nhị công chúa. Rồi lại đến người vợ sinh ra Im Young Soo ngũ hoàng tử, nhưng đã mất tích. Và tình nhân đã sinh con chính là mẹ của Hoa Sen, sinh ra một cặp song sinh nam nữ là Hoa Sen và Đằng Nam tứ hoàng tử, cũng đã mất tích cùng ngũ hoàng tử. Và nhiều chuyện khác do Hoa Sen kể lại.
__PHẦN_NHÂN_VẬT_MỚI__
Francis Bonnefoy
  Đội trưởng đội cận vệ hoàng gia, chuyên phụ trách điều động các cận vệ, hiệp sĩ, kỵ sĩ làm các công việc bảo vệ hoàng tộc, kiêm cả nhiệm vụ cận vệ chính của Diệu Đế. Người có tính tình nghiêm túc nhưng không quá cứng nhắc, được nhiều người yêu mến nhưng rất là trân trọng tình cảm của mọi người.

 

 Alfred F. Jones
  Cận vệ thứ nhì của Hoa Sen, em họ của Arthur. Thường rất nghiêm túc và ra vẻ trưởng thành hơn tuổi, sùng bái Arthur hơn ai hết, luôn suy nghĩ chín chắn về mọi chuyện. Ở quê nhà còn có người em song sinh là Matthew Williams, tuy nhiên cả hai thường hay phủ nhận là anh em của nhau dù quan hệ vẫn rất tốt.

3 nhận xét:

  1. Chap mới đây rồi! *tung bông*
    Việt-tan của tuôi mất tích đâu rồi??? Híc...
    Hóng chap tiếp xem thế nào qué >.<
    Ủng hộ bạn Natsu hết mình <3

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn nha~~~ Thật mừng vì có người thích Crossing World. Mình hoàn thành và ngâm giấm chap 5 thật ra lâu rồi :') Nhưng vì thi cử nên gác nó luôn (chủ yếu là lười và mạng thì treo sợi tóc). Mình sẽ đăng ngay, bạn làm mình có động lực viết quá luôn :')

      Xóa
    2. Không có gì đâu~ Mình yêu truyện bạn viết lắm (yêu luôn người viết <3). Bạn cứ đăng nhiều vào, mình ngốn hết!!!

      Xóa