28 thg 6, 2015

[Hetalia] [Fanfic] In Rome - Part 3

Notes: Part cuối cùng, nếu có thể hay nghe bài Yume no Tsubasa do Makino Yui và Irino Miyu duet nha.

Tình yêu của chúng ta luôn được ban phước bởi thánh thần

Những ngày mà hai ông cháu nhà Vargas, 2 cha con nhà Beilschmidt (cùng Samya) đi chơi ở Venezia thì ở Rome, Feliciano và Liên cũng khá là thoải mái. Buổi sáng, hoặc Liên, hoặc Feliciano sẽ qua nhà người còn lại, ăn ít thức ăn nhẹ rồi đi đến địa điểm lấy tư liệu. Buổi trưa, hai người sẽ cùng nhau ăn trưa.
  Luôn có rất nhiều chuyện vui trong bữa ăn trưa. Cả hai kể cho nhau nghe về những chuyện khi còn nhỏ, hoặc những ngày ở Đại học. Qua những lần nói chuyện, Feliciano hiểu rõ hơn về Liên, như cô đã từng là người Phật giáo, nhưng do cha mẹ qua đời và được nhà thờ nuôi dưỡng nên cô đã trở thành một con chiên. Liên thật chất cũng không học ngành mỹ thuật mà khi học đại học, cô đã theo ngành ngoại ngữ, chính vì thế mà cô cũng rất thạo tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Thái, tiếng Pháp cũng như tiếng Ý, ngoài ra cô còn có thể giao tiếp thông thường bằng nhiều thứ tiếng khác nhau. Ngoại ngữ là một sở thích cũng như là điểm mạnh của Liên.
  Về phần Liên, cô cũng bắt đầu cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt hơn ở chàng trai Ý nhỏ hơn cô đến tận 2 tuổi này. Dù cho những lần gặp nhau đầu tiên của cô và anh, ấn tượng thường là một chàng trai bình thường, có thể gọi là đẹp trai. Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, trò chuyện, cô đã nhận ra nhiều khía cạnh khác của anh, một con người đáng yêu, có chút vụng về, thậm chí đang đi trên đường phẳng anh cũng có thể vấp té. Nếu là ai khác như Yao, hoặc Francis hay Alfred – những bạn trai trước đây của cô thì hẳn cô sẽ cảm thấy hơi phiền phức, nhưng đó là anh, là Feliciano, là một con người kỳ lạ.
  Cô thật sự đã để ý đến Feliciano ngay cái nhìn đầu tiên. Đó là vào cái ngày mà cô đang ở khu chợ Cambo di Fiori (ở Part 1 có nhắc đến đấy), khi cô nhìn thấy anh, với nụ cười tỏa nắng cùng với Lovino và Ludwig, cô chỉ chú ý đến mình anh mà thôi, những người khác cùng những âm thanh náo nhiệt của chợ cũng không thể nào lọt vào tâm trí cô, chỉ có tiếng cười và hình ảnh của anh. Bất giác thế nào mà cô lại đưa máy lên chụp, để rồi khi trở về nhà lại nhìn tấm ảnh mà cười bản thân thật kỳ lạ, để mà khi nhấn nút xóa cô lại không nỡ, để mà cô phải hy sinh thời gian vẽ tranh quý báu mà tức khắc rửa tấm hình đó ra và kẹp vào trong quyền sổ nơi có tấm hình của em trai cô.
  Những buổi chiều sau khi xong công việc thu thập, họ sẽ cùng nhau đi mua nguyên liệu dành cho bữa tối. Sau khi xong bữa tối, Liên sẽ bắt đầu công việc của mình và Feliciano thì lên mạng tìm kiếm việc làm. Nhiều lúc, cả hai vừa làm vừa trò chuyện, một việc mà Liên chưa bao giờ làm trước đó, đến khi mà cả hai ngủ thiếp đi và đêm trôi qua, để khi sáng sớm thức dậy thấy khuôn mặt người đó ngay bên cạnh lại khiến cho cả hai đỏ mặt không thôi.
  Phải chăng con tim của Liên lại rung động một lần nữa.
  Chỉ một tháng, cô đã hoàn thành tập tranh của mình chỉ trong một tháng, đó là một khoảng thời gian thần kỳ. Mỗi khi cô cầm cọ lên vẽ, cô đều nghĩ đến Feliciano, nghĩ đến từng nơi có sự xuât hiện của anh. Và như thế những bức tranh của cô, luôn tỏa ra một hơi ấm của hạnh phúc. Nhưng khi tập tranh hoàn tất, được đóng gói và gửi đi cẩn thận đến Pháp, chỗ của Francis, biên tập của cô cũng là người yêu cũ, cô lại cảm thấy có gì đó trống trãi. Liệu như vậy là cô sẽ không còn một cái cớ để được gặp Feliciano mỗi ngày?
  “Ciao Cecilia, tôi có mang một ít mứt hạt dẻ đến đấy, cùng ăn sáng nhé.”  Khi Liên vừa mở cửa ra, là Feliciano vẫn như mọi ngày trước đó, vẫn cười với cô như thế.
  “Được thôi, mời vào, có vẻ như ông Vargas và anh trai cậu vẫn còn đi chơi với ngài Beilschmidt và cậu Ludwig nhỉ.” Cô gái đi trước vào bếp, lấy bột cà phê và những lát bánh mì, chuẩn bị cho một bữa sáng đơn giản
  “Ve~ Kỳ này ông nội và anh hai đi Amalfi rồi, còn Lud và Signor Beilschmidt thì trở về Đức rồi, nghe đâu Lud sẽ vào công ty của anh trai Gilbert làm việc đó.” Feliciano vẫn rất tươi tắn, tay anh giúp Liên nướng những chiếc lát bánh mì, thật ra thì anh chỉ cần bỏ bánh mì vào máy rồi ấn nút thôi.
  “Nhắc đến công việc, chiều này cậu có hẹn phỏng vấn mà đúng không?”
  “Ve … đúng vậy, em cũng hơi lo … Đó là một công ty thiết kế quảng cáo … ve~”
  “Ôi da, tôi sẽ ủng hộ cậu mà, tôi cũng thấy những bức tranh của cậu rồi, chúng rất đẹp, cậu sẽ được nhận thôi. Đây, dành cho cậu.” Liên đưa ra ly latte với kem và cốm, có lẽ nó sẽ khiến cho anh cảm thấy tự tin hơn chăng.
  “Cảm ơn Cecilia, tôi nghĩ là tôi cảm thấy tốt hơn rồi.” Hiển nhiên rồi, một sự quan tâm từ Liên, đối với Feliciano, còn liều thuốc nào tốt hơn chăng.
  Buổi trưa hôm ấy, Liên không còn việc làm nữa, cô dạo quanh một nhà sách gần địa điểm Feliciano phỏng vấn. Khi mua được vài quyển sách ưng ý, cô lại đến một quán cà phê gần đó, gọi một ly cappuchino truyền thống. Vừa đọc sách vừa nhâm nhi.
  Khi buổi phỏng vấn của Feliciano kết thúc một cách mỹ mãn, anh đã nghĩ ngay đến việc gọi điện cho Liên thay vì cho ông nội hay anh trai hoặc cậu bạn thân Ludwig. Nhưng có vẻ là không cần thiết khi anh nhanh chóng thấy được bóng lưng của cô gần đó. Nhẹ nhàng, anh đến sau lưng cô
  “Có việc gì à Francis?” Tiếng Pháp vang lên, ồ, anh biết, đó là tiếng Pháp của Liên, anh cũng đoán ra được đầu dây bên kia chắc hẳn là Francis Bonnefoy, biên tập của Liên.
  “Anh nói anh muốn quay lại là sao chứ?” Trong lòng Feliciano bỗng dưng có chút lo lắng
  “Đó cũng là chuyện cũ rồi Francis, anh nên nhớ, người đã bỏ tôi để đến với quý cô Lise (Nyo!France) là anh đấy!”
  “Gyaa!! Anh thật là phiền phức, nói những thứ đó chỉ để chọc tôi ư!!! Quá đáng, tranh của tôi thì sao chứ!! Tôi vẽ cùng ai thì sao chứ! Chả liên quan gì đến Alfred cả, anh khùng à!” Đột nhiên cô gái nói lớn tiếng bằng tiếng Anh. Feliciano cảm thấy tim hơi thắt lại khi nghe Liên nói như thế, cô không muốn người biên tập kia biết anh ư?
  “Gì cơ? Ý? Anh ở đâu cơ?! Sau lưng tôi …?” Feliciano hơi thót khi Liên quay đầu lại.
  “Feliciano??? Cậu ở đây từ khi nào thế??? Mà cậu nhích qua xíu.”
  “Ơ … được rồi …” Theo lời Liên, anh nhích qua chút ít, cũng quay đầu về hướng mà cô nhìn, một chàng trai Pháp đang bước đến, ăn mặc theo đúng kiểu quý ông, nhưng không hiểu sao bộ ria lởm chởm của người đó là khiến Feliciano có chút bực mình.
  “Bonjour ma chierie~ Có vẻ như em đã bị tôi lừa ngoạn mục nhỉ? Rất lâu không được chọc em như vầy đấy~”
  “Câm đi Francis, còn nói nữa là coi chừng hợp đồng của chúng ta đấy!”
  “Ma~ ma~ xin lỗi đã khiến em tức giận. Tôi chỉ vô tình đến đây thôi, nhưng những bức tranh của em thật sự rất tuyệt đấy, ngay cả những lúc em ở bên tôi, hay Yao, hay cả Alfred em cũng chưa bao giờ vẽ như thế cả, đây chắc chắn sẽ là một bước tiến vượt bậc đấy ma cherie.”
  “Yao? Alfred?” Feliciano thắc mắc.
  “Thôi đi Francis!!” Dễ dàng thấy được sắc mặt của Liên đang cực kỳ không tốt. Thấy được điều đó, cái miệng đang mở dở của Francis cũng phải ngậm lại. Anh cười rồi cúi xuống hôn lên tay cô gái một cái. Khi quay đi ngang qua Feliciano, anh cười nhẹ.
  Feliciano có chút giật mình. Nhận thấy điều đó, cô gái hỏi
  “Anh ta nói gì à?” Feliciano không khỏi cảm thán cái sự nhạy cảm của Liên. Anh cười lấp liếm
 “Không có gì đâu, anh ta cười nghe ghê quá ấy mà.”
 “Phải nhỉ, cũng chiều rồi, anh có muốn đi mua đồ ăn tối không?” Liên đứng dậy, gọi phục vụ tính tiền.
  “Được đấy, cô muốn ăn thử món cơm Risotto không?”

  “Tất nhiên rồi, ẩm thực Ý rất đa dạng, và tài nấu ăn của anh cũng rất giỏi nữa, còn gì tốt hơn.”
  Cả hai nhanh chóng đi đến siêu thị, mua đủ thứ nguyên liệu cần thiết. Nhưng câu nói của Francis luôn văng vẳng trong đầu Feliciano: Vous est son amour Vì Chúa … anh không biết tiếng Pháp.
(Von est son amour: Cậu là tình yêu của cô ấy – Bản dịch của google không chính xác.)
  Dù như thế, anh có cảm giác Francis đối với Liên cũng không có ý nghĩa gì. Người yêu cũ, chẳng phải cũng là CŨ sao? Thật xấu hổ nhưng thậm chí những người CŨ của anh có khi còn nhiều hơn cả Liên. Dù anh có thể nhớ hết tên từng người từng người nhưng hiện tại, người luôn khiến anh phải dõi theo chỉ có cô, chỉ cô mà thôi.
  Không hiểu tại sao nhưng bữa tối hôm nay, cũng chỉ có anh và Liên như những hôm trước, nhưng không khí lại gượng gạo hơn rất nhau. Kể cái một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cho cả hai giật mình.
  Hôm nay Feliciano về sớm hơn bình thường. Anh luôn suy nghĩ về ngày hôm nay, mọi thứ quá gượng gạo, nếu cứ như thế, cả anh, cả cô đều đang dần đẩy nhau ra xa. Anh nhìn bàn tay mình, cái tay mà Liên đã vô tình chạm vào lúc nãy. Có lẻ ngày mai anh sẽ đi cầu nguyện.
  Với Liên, cô cũng không ngừng suy nghĩ, rằng liệu sẽ tốt hơn nếu như Feliciano không gặp Francis chăng? Sau khi gặp tên ngốc râu ria ấy, Feliciano luôn có thái độ kỳ lạ và luôn né tránh cô, chính vì thế mà vô thức cô cũng né tránh anh, mọi việc trở nên thật kỳ lạ. Nắm chặt tay mình, cô nhớ đến cái cảm giác khi chạm vào tay của Feliciano lúc mở cửa cho anh. Có lẽ ngày mai cô sẽ đi cầu nguyện. 
  Sáng hôm sau
  Như có thần giao cách cảm, hoạt động của cả hai người từ sáng đã giống nhau một cách lạ kỳ. Thức dậy, mua theo ít bánh sừng bò, đi đến nhà người kia, nhưng vì trời mưa, ai cũng che dù nên họ lại vô tình lướt qua nhau. Để khi đến được nơi mình muốn đến lại chờ người kia trong màn mưa và chán nản, nghĩ đến điện thoại, gọi cho nhau nhưng máy lại bận. Rồi lại bực mình ăn hết đống bánh xong tự đi đến nhà thờ. Đi không quan sát, cứ đi như thế nhưng trong lòng luôn nghĩ về người kia như thế.
  Bộp …
  “Oái.” Mất thăng bằng, Liên chợt ngã nhưng rồi một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô
 “Không sao chứ!? Ah … Liên?” Là Feliciano, quả thật là định mệnh rồi khi đi đâu cũng gặp nhau, thánh Valentine rất cố chấp với mối tình này đây.
  “Ah, Feliciano, ra là cậu ở đây … tôi chờ trước nhà cậu suốt …”
  “ … Vậy … vậy ư ….” Ngượng đến mức không dám thừa nhận bản thân mình cũng đã chờ cô cả buổi, Feliciano chỉ gật đầu nhẹ, rồi buông cô ra.
  Lần đầu tiên cô được Feliciano ôm như thế, dù chỉ là lướt qua, nhưng quả thật, cô đã đánh giá thấp anh. Trông ốm như thế nhưng thật sự Feliciano rât mạnh mẽ. Khuôn mặt cô bắt đầu đỏ lên không kiểm soát.
  “Mặt cô đỏ quá Cecilia, hay là bị cảm lạnh rồi? Mùa thu ở Ý cũng khá lạnh đấy, trời vẫn còn lạnh lắm, sao cô không mang theo khăn quàng? Đây, dùng cái của tôi đi.” Anh vội vàng dùng tay còn lại của mình cởi chiếc khăn choàng ra và quấn nó trên cổ cô mặc cho Liên có chút phản đối.
  “Cảm ơn …” Cô không nhìn thẳng vào mắt anh vì sự ngượng ngùng, mặt vẫn tiếp tục đỏ lên theo từng nhịp đập nơi lồng ngực.
  Có chút buồn cười khi cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế, nhưng cả hai vẫn đi vào nhà thờ. Vẫn cầu nguyện, sẵn luôn đi tham quan nhà thờ rộng lớn này. Khi lên đến lầu 2 thì có một chuyện chả hay ho gì xảy ra với Feliciano. Anh bị một cô bé sống trong nhà thơ làm đổ nước lên người, chưa dừng lại ở đó, khi trên đường đến chỗ thay đồ thì anh lại bị một cục u do một cậu nhóc nghịch ngợm chơi bóng trong nhà đá trúng.
  “Acchu!!”
  “Cậu ổn chứ, đây, cha xứ bảo tôi đưa cho cậu.” Liên đưa cho cậu trai với mái tóc ướt nhẹp. Dù đã mượn được quần áo của cha xứ nhưng thời tiết se lạnh này khiến cho Feliciano không ngừng hắt hơi.
  “Cảm ơn, ve … tôi nghĩ là tôi bị cảm rồi.”
  “Để xem nào, hơi nóng đấy, chúng ta nên về thôi.” Chạm tay vào trán Feliciano, cô cảm thấy cái độ nóng của cơ thể anh. Khi đưa tay đỡ anh đứng dậy cũng thế. Quàng lại cho anh cái khăn quàng cổ, cô từ biệt cha xứ cùng các sơ và những đứa trẻ. Gọi một chiếc taxi, cả hai có thể nhanh chóng trở về nhà Vargas. Khi vừa về tới nhà là Feliciano đã phải nằm vật ra giường. Liên rất thành thục giúp anh cởi áo khoác ra và vén lại chăn cho anh, cô chăm sóc anh rất kỹ
  “Cậu nằm nghỉ đi, nhà cậu có thuốc hay nhiệt kế không?”
  “C .. có .. ở dưới bếp … mà Cecilia … phiền cô quá … tôi … tôi ổn mà …” Thở hồng hộc, mỗi một từ nói ra cũng làm anh mất sức, khuôn mặt đỏ dần lên vì nóng.
  “Cậu nói gì thế? Cậu đang bệnh, sao tôi bỏ mặc cậu được!!? Bây giờ thì nằm yên để tôi đi lấy nhiệt kế và nấu ít cháo cho cậu!”
  “V … Vâng …”
  Buổi tối của Feliciano trôi qua trong sự quan tâm lo lắng của Liên, cô nấu bữa tối cho anh, chăm sóc anh đến từng chi tiết, để ý hạ sốt cho anh, giúp anh lau mồ hôi. Sau khi uống thuốc, anh đã mệt đến mức ngủ quên, và khi anh tỉnh dậy, là cô gái đang nắm chặt tay anh, ngủ thiếp bên giường. Có vẻ cô đã tìm thấy cuốn album gia đình, Feliciano nhìn những tấm hình anh lúc nhỏ cùng với gia đình ở trên tay cô.
  Nhẹ nhàng sờ tóc cô, anh lại cúi xuống hôn lên trán cô.
  “Ưm …” Liên trở mình vì cảm giác trên mặt, ngay lập tức Feliciano bật lên
  “Feli …? Cậu đỡ hơn chưa? Ừm … có vẻ như cậu hạ sốt rồi …” Cô đã làm một hành động theo thói quen như lúc trước chăm sóc em trai mình, cô đặt trán của mình vào trán của anh.
  “Ah … ah …. Tôi … tôi khỏe hơn rồi … nhờ có cô …” Khuôn mặt Feliciano đỏ lên.
  “Sao thế, trông mặt anh đỏ lắm đấy.”
  “Ừm …” Anh đưa tay mình lên, tay cô vẫn nắm chặt lấy
  “Woah!! Xin lỗi!” Nhanh chóng cô bỏ tay ra và dù là anh gởi ý nhưng vẫn có tí hụt hẫng trong lòng Feliciano: Em có cần bỏ nó ra nhanh đến vậy không?
  “Không sao.” Anh cười gượng
  “Do thói quen, trước đây, Nam, em trai tôi cũng hay bị sốt.”
  “Em trai cô …”
  “Vâng, anh đã từng thấy hình nó và tôi lúc nhỏ rồi đấy. Cha mẹ tôi là nhân viên ngân hàng, trong một lần bị cướp nhà băng, họ qua đời.”
  “Cecilia …”
  “Tôi và em trai được nhận nuôi bởi tu viện của người chị họ của mẹ, người đó là dì họ của Samya. Nhưng sức khỏe của Nam rất yếu, nó qua đời năm 10 tuổi sau khi bị sốt nặng. Sau đó, tu viện nơi tôi ở bị cháy, những gì còn lại của Nam là thứ này.” Liên đưa chiếc vòng cổ có chữ N cháy xém ra cho Feliciano xem “Và tấm hình duy nhất còn lại của hai chúng tôi, những tấm còn lại của cha mẹ đều cháy hết trong trận cháy đó.”
  Đau buồn đến thế, nỗi đau mất đi tất cả gia đình thân thương lớn đến thế, mà tại sao em vẫn có thế kiên cường vượt qua tất cả mà không rơi một giọt nước mắt nào cơ chứ? Giờ thì tôi đã hiểu, cái biểu cảm đau buồn trên khuôn mặt nhỏ bé của em mỗi lần em cầu nguyện. Ôi Chúa, tình cảm này của tôi dành cho em sẽ không bao giờ dừng lại được cả.
  Feliciano ôm chầm lấy cô.
  “Fe … Fe … Feliciano???”
  “Cecilia … anh yêu em!”
  “Feliciano???” Khuôn mặt của Liên đỏ dần trong vòng tay của Feliciano
  “Tôi thật lòng yêu em!” Anh ôm cô chặt hơn.
  “…..”
  “Em có chấp nhận trở thành người yêu của tôi không? Tôi biết là chúng ta chỉ mới quen nhau không lâu … nhưng vì Chúa … tình cảm của tôi dành cho em không tài nào dừng lại được cả, kể từ cái lần đầu tiên trông thấy em ở Cambo di Fiori là tôi đã không thể nào quên được em rồi!” Anh nhìn thẳng vào mắt cô
  “Cambo … di Fiori …” Liên giật mình, ra là thế, không chỉ có cô, cả anh nữa. Trong hàng trăm du khách đi qua lúc ấy, chúng ta đã tìm thấy nhau. Để rồi yêu nhau trong thầm lặng như thế, để mọi chuyện lại trở thành như thế này, thật ngộ nghĩnh. Vòng tay ôm lấy anh, đáp lại cái ôm ấm áp cũng như câu tỏ tình của anh, liệu như vậy đã đủ?
  “Cecilia …?”
  “Đồ ngốc … không nhận ra sao? Mà em cũng ngốc, em cũng chẳng nhận ra cơ mà … em cũng yêu anh Feliciano!!”
  Còn điều gì ở hiện tại có thể làm hạnh phúc này tan biến được chứ? Mạnh dạn một tí, Feliciano kéo cả Liên lên giường
  “Này!! Feliciano!!!!!!”
  “Chỉ đêm nay thôi … Ngủ cùng với anh.” Hôn lên trán cô, anh lại ôm cô vào lòng một lần nữa. Cô cũng mỉm cười hạnh phúc, cảm giác này cô chưa bao giờ có được trước đây. Dù là ở bên những người yêu cũ như Yao, Francis hay cả Alfred, cảm giác hạnh phúc này cô chỉ có khi ở bên Feliciano thôi. Cô nhớ đến lời nói của cả ba người đó, nó giống nhau đến kì lạ Anh yêu em nhưng anh không phải người thuộc về em, sau này em sẽ tìm được hạnh phúc của mình. Phải rồi nhỉ, cũng cảm ơn các anh ấy, nếu họ không nói lời chia tay trước thì cô và họ đến giờ vẫn ở trong một mối quan hệ không rõ ràng và cô sẽ không có cơ hội được yêu chàng trai người Ý đáng yêu này.
  Sáng sớm hôm sau
  “Sao bây giờ??? Dù biết là chúng ta tạo cơ hội cho tụi nó nhưng không ngờ trong chưa đầy hai tháng mà tụi nó đã phát triển tình cảm đến thế rồi …” Ông Vargas nói khi đứng trước cửa phòng của Feliciano, nơi mà có cặp đôi đang ôm ấp nhau trên giường ngủ một cách bình yên kia.
  “Như vậy không được ana … là một cô gái, đáng lý ra em ấy không nên lên giường với bất kỳ người con trai nào trước khi kết hôn ana.” Dù hùng hồn như thế nhưng Samya cũng đang thì thầm để tránh đánh thức em gái. Anh đã nói dối là mình đi London, nếu như Liên mà biết chắc cô gái sẽ xử đẹp anh luôn
  “Vậy … chúng ta có nên đi đâu khác để tránh làm kinh động cặp đôi đó không?” Lovino nói
  “Phải đó, nên đi thôi, Liên thật ra là một cô bé rất dễ xấu hổ đó.”
  “Phải nhỉ, còn 2 tuần đúng không, chúng ta nên đi đâu đây.”
  Khi Feliciano tỉnh dậy, anh hoàn toàn hạnh phúc ngập tràn bởi Liên, cô gái mà anh yêu nhất đang nằm trong vòng tay anh. Cô thậm chí không có vẻ đẹp kiêu sa của Bel(gium) hay Mona(co), cũng chẳng có cái vẽ dễ thương như  (Tai)Wan hay (Sey)Michelle những bạn gái thời đại học của anh, nhưng đối với anh, cô gái này lại có một thứ gì đó thu hút hơn cả. Anh không biết, nhưng anh yêu cô, đó chính là điều duy nhất anh quan tâm.
  Khẽ ngồi dậy mà không làm kinh động đến cô, anh lại hôn lên tóc cô một lần nữa, cô ngủ rất say. Có lẽ việc chăm sóc anh hôm qua đã khiến cho cô rất mệt rồi, anh nghĩ anh nên làm một thứ gì đó cho cô, một bữa sáng đơn giản thì sao nhỉ?
  Liên tỉnh dậy bởi mùi thơm của cà phê.
  “Đang làm gì vậy Feliciano?”
  “Một bữa ăn nhẹ, nào, ngồi xuống đi Cecilia.” Feliciano nhanh chóng đẩy ghế cho cô.
  “Ưm …”

  Đó là một khung cảnh ấm áp. Chả phải sao? Một cô gái, một chàng trai, một bữa ăn sáng với bánh mì nướng và latte, giữa ánh sáng ấm áp của mặt trời sau cơn mưa dài. Họ trông như là một cặp đôi mới cưới.
  Dùng bữa xong dĩ nhiên sẽ là lúc dọn dẹp
  “Li .. Liên …” Feliciano đã rất cố gắng để phát âm được tên của cô như thế, ngạc nhiên một phen, cô quay lại và chụt một cái. Môi chạm môi. Là nụ hôn đầu giữa hai người, đó là hơi nhanh với một người châu Á. Thậm chí khi quen với Wang Yao, nụ hôn đầu tiên của hai người cũng là sau nửa năm hẹn hò, lúc đó là nụ hôn đầu nên có hơi khác. Nhưng nụ hôn của Feliciano, dù chỉ là một nụ hôn lướt qua nhưng cũng đủ đề cô đỏ mặt không thôi và tim thì cứ đập không kiểm soát, có cảm giác như nó sẽ bị loạn nhịp và cô sẽ ngất xỉu mất.
  “Wahaha, Liên, em thật là dễ thương.” Ôm cô vào lòng, anh cười vang.    
  Những ngày tiếp theo, ồ, rất là nhanh chóng, tình cảm của họ tăng đến chóng mặt. Như bao cặp đôi khác, họ đi chơi cùng nhau, xem phim, đi công viên, hay chỉ là nằm nhà trong một buổi chiều mưa tầm tã nào đó, vẽ những bức tranh hay thậm chí là vẽ lén lẫn nhau mà không biêt người kia cũng đang vẽ mình.
  Một tuần sau, Feliciano chính thức được nhận vào công ty đồ họa. Cuộc sống của hai người họ càng trở nên ngọt ngào hơn nữa, như một người vợ hiền, Liên ở nhà làm việc khi Feliciano đi làm. Cô đi mua sắm, nấu ăn, cô còn cố gắng học những món ăn Ý điển hình là cách làm nhiều loại pasta khác nhau cho anh, một kẻ nghiện pasta thuộc hàng bậc nhất.
  Nhưng mọi chuyện chỉ có thể diễn ra một tuần, sau đó, kết thúc visa của mình, Liên phải trở về Việt Nam, giải quyết các vấn đề của mình. Rồi lại bay đến Anh giới thiệu tập tranh “Thánh địa” và bay đến nhiều nước khác nữa, nhưng cô không quay về Ý vì có tên khốn nào đó muốn để Ý là nước cuối cùng trong 8 nước mà tập tranh được giới thiệu, nhưng tập tranh cũng được trưng bày ở Napoli mà không phải là Rome. Cô không có cơ hội gặp mặt Feliciano.
  Dù rằng cả hai luôn nói chuyện với nhau qua điện thoại ít nhất nửa tiếng mỗi ngày và cũng hay nhắn tin cho nhau nhưng cả hai vẫn hy vọng được gặp mặt nhau, được chạm vào nhau hơn.
  Thấm thoắt cũng 2 năm trôi qua. Hôm đó là một ngày trời nắng đẹp ở Việt Nam, tiết trời vừa qua khỏi mùa mưa ẩm ướt, bắt đầu mùa khô nhưng chưa có cái nắng gắt gao mà chỉ là những ngọn nắng nhẹ nhàng vờn giỡn với làn da, cùng cả là những ngọn gió se thổi mát lành. Liên đã sắp xếp gọn gàng những thứ ở nhà của mình. Bỗng có tiếng chuông cửa, cô chạy xuống mở cửa
  “Ciao~ Amore mio, ti amo, vuoi sposarmi?” Là chàng trai với nụ cười tươi tắn như cái lần đầu tiên mà cô trông thấy anh, trên tay anh là đóa hồng thiệt là lớn, chính giữa là một hộp nhẫn cưới. Đó như là một ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của cô, nhưng cô biết, khi cô chấp nhận lời cầu hôn này, thì mỗi ngày đối với cô cũng sẽ là ngày tuyệt nhất.
(Câu nói của Feliciano: Chào, tình yêu của anh, anh yêu em, cưới anh nhé?)
  Ở Việt Nam, Liên chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, gặp lại tất cả bạn bè của mình, cô mời cả Wang Yao, người bạn trai đầu tiên người Trung Quốc, tuy có hơi lớn hơn cô nhưng anh luôn rất quan tâm đến cô, sau khi cuộc tình giữa hai người kết thúc, anh đã trở thành anh kết nghĩa của cô. Người bạn trai thứ 3, trước Feliciano – Alfred cũng có mặt, cậu ta là một học sinh trao đổi từ Mỹ khi Liên học năm ba đại học, bị thu hút bởi tính cách của Liên nên cậu ta đã tỏ tình, nhưng sau 3 tháng, cậu ta cũng hiểu được bản thân không phải người mà Liên yêu. Sau tất cả, Liên đã tìm thấy cuộc đời của mình là ở bên Feliciano, những chàng trai kia dù có chút ghen tức nhưng họ cũng mừng cho cô vì đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
  Hôn lễ chính thức được cử hành ở nhà thờ nơi cô và anh gặp nhau lần thứ 3. Cô bước vào nhà thờ theo sự dẫn dắt của cha xứ nơi nhà thờ cô ở trước khi học đại học.
  Anh và cô, dưới sự chứng giám của chúa, lời thề nguyện mãi mãi bên nhau của hai người là mãi mãi. Họ có với nhau 3 đứa con, 1 nữ và 1 cặp song sinh nam khác trứng, tên lần lượt là Mia, Lucas và Peter. Cuộc sống của họ khá là hóa thuận khi chưa bao giờ cãi nhau lớn gì khiến cho những đứa con lo lắng, vì người thường hay chọc giận người kia là Feliciano, những lúc như thế Liên sẽ hoàn toàn xem anh là người vô hình và anh sẽ biết cách để làm dịu cô vợ của mình.
  Cuộc sống là thế, anh và cô phải cảm ơn chúa trời và thánh Valentine đã cho cả hai có cơ hội được gặp nhau và yêu nhau và có được một cuộc sống mãn nguyện đến thế.
  ----
  “Cecilia … Liên …” Feliciano nhìn về phía chân trời xa xăm, những ký ức thời trai trẻ cứ ùa về như thế, ở cái tuổi này, luôn mong muốn được sống trẻ lại ít lâu, nếu quay về cái năm 22 tuổi đó, có lẽ … ông sẽ vẫn chọn Liên. Bà ấy là người khiến ông hạnh phúc nhất.
  “Cha, lại nữa rồi, luôn ra vẻ ông già như thế, cha mới hơn 65 tuổi, đã già dặn gì lắm đâu mà lại cứ ra vẻ như thế chứ!” Cô con gái lớn Mia tức giận khi thấy cha mình cứ ra vẻ nhưng ông đã già lắm rồi, vì cô cũng rất lo, nếu cha Feli thật sự đã quá lớn tuổi thì sao, một ngày nào đó ông phải rời xa cô cùng 2 người em trai và những đứa cháu sao?
  “Khà khà, ta chỉ muốn ra vẻ trưởng thành thôi, chà, ta vào đây, không biết mẹ con ở Pháp sao rồi nhỉ.” Phải rồi, Liên, hôn lễ của người họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng Cecilia là một chấn động trong giới nghệ thuật, nhưng chẳng lâu sau, người ta cũng biết đến cái tên Feliciano thông qua những mẫu thiết kế quảng cáo bảo vệ môi trường, bảo vệ trẻ em và tuyên truyền ý thức cực kỳ hiệu quả. Gia đình của cả hai nhanh chóng trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết khi những đứa con cũng thể hiện những tài năng của mình trong nhiều lĩnh vực. Mia thừa hưởng năng khiếu hội họa, đã trở thành một họa sĩ theo trường phái trừu tượng. Còn Lucas thì giỏi ở lĩnh vực ngoại ngữ, trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc. Peter, hơi khác lạ với chị và anh trai, cậu lại giỏi hơn về âm nhạc giống như ông Vargas và trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng. Liên vẫn hết lòng với các bộ tranh của mình, nhưng trước khi quen biết Feliciano, những bức tranh ấy thường mang tí chút tăm tối của cuộc đời trẻ thơ không mấy yên ả, sau khi gặp anh, mà điển hình thể hiện qua tập tranh “Thánh địa”, tranh của cô lại mang màu sắc của hạnh phúc. Bất cứ ai cũng nhận ra được cuộc sống hạnh phúc của cô với gia đình. Thi thoảng cô vẫn tham gia những buổi triễn lãm tranh ở nhiều nơi trên thế giới, đôi khi có cả Feliciano, đôi khi lại không.
  Cuộc sống của hai người hạnh phúc và luôn ở bên nhau đến khi Liên bị bệnh thì Feliciano cũng lâm bệnh, khi thời khắc quan trọng đến, cả hai vẫn nắm tay nhau, mãi mãi cùng nhau đi về nơi của Chúa.
  End.
  Extra:
1. Về những người khác
  Lovino và Antonio: Dù cho hôn nhân đồng tính được chấp nhận nhưng cả hai vẫn không kết hôn, Lovino làm công tác từ thiện và Antonio cũng thế, những em nhỏ ngây thơ ở những nơi mà hai người đến luôn cảm thấy hai người này rất thú vị vì luôn cãi nhau một cách ngốc nghếch.
  Francis: Bị nàng Lise đá, anh quyết định không kết hôn nhưng vẫn tán gái linh tinh, dù thế nhưng các cô gái vẫn luôn mong muốn được anh tán, sau này lại tán đổ được nàng Lise quay trở về, hai người sống với nhau và có một đứa con nhưng không kết hôn.
  Beilschmidt Ludwig và Gilbert: Gil tìm thấy tình yêu khác của cuộc đời mà không phải nàng Elizaveta, anh trao công ty của mình cho Ludwig và về vùng ngoại ô chăn nuôi. Ludwig cũng tìm được tình yêu của mình, hơi tréo ngoe nhưng người đó là bạn gái cũ của Feliciano – Bel(gium)
  Samya: Vẫn độc thân nhưng bắt đầu có niềm đam mê cực lớn với voi. Mở một khu du lịch lấy đề tài voi, nơi đó trở thành một khu du lịch rất nổi tiếng ở Thái Lan.
2. Phỏng vấn nho nhỏ
  Natsu: Feli na, khi anh ôm Liên đó na, có suy nghĩ đen tối gì không đó na? *che miệng*
  Liên: ////////// Cái cái gì cơ *run run*
  Feliciano: Ve~ có lẽ có, nhưng chẳng phải lúc đó tôi vẫn còn bệnh sao, nên có muốn cũng không được ve~
  Liên: Gyaaaa Feliciano!! Anh đang nói cái gì thế hả
  Natsu: Rồi, rồi, thế Liên thì sao? Cô có suy nghĩ gì không?
  Liên: ………… *mặt càng lúc càng đỏ*
  Feliciano: Liên ….. *mặt cũng đỏ lên*
  Natsu: Ô hô –
  Liên: *bùng cháy* Gyaaaaaa!!! *dùng mái chèo đập tác giả rồi chạy*
  Feliciano: Liên, đợi anh đã nào
  Natsu: *thăng thiên*
<<<< Lùi          
P/s: Để lại cho mình cái bình loạn đi mà~                                                      

27 thg 6, 2015

[Fanfiction] Trường DiaHeart và 12 chòm sao (chap 3)

Sau bữa tối:
_Chậc, Serina cắn đau thiệt đấy - Xử Nữ than vãn
_Hả!!! Chị vẫn chưa hết đau à!!!!? - Bảo Bảo ngạc nhiên
_Ừ, răng Serina như được mài để chờ cắn người vậy đó.
_Chị cần thuốc xoa bóp do em đặc chế không, đảm bảo hết liền! - Bảo Bảo cười và đưa ra một cái lọ nhỏ
_Thôi đi - Thiên Bình xuất hiện giật lấy cái bình - thứ thuốc này chỉ tổ làm cho vết thương của chị ấy lan rộng thôi - mở cửa sổ và ném cái lọ đi
_Ế, cậu làm gì vậy Thiên Bình - Bảo Bảo hốt hoảng chạy ra ngoài tìm cái lọ
_Tay bà chằn bị gì thế - Sư Tử bất chợt xuất hiện sau lưng Xử Nữ làm cô giật mình
_Kyaa, tên NGỐC này - Xử Nữ quay mình cho một quyền vào mặt Sư (Tội nghiệp Sư, cácSư Tử đừng giận nha)
_Tôi chỉ hỏi thôi mà, làm gì phản ứng mạnh thế - Sư Tử gồng lên, bất chợt - Uh...uhm....uhm
_Thôi được rồi, giờ không phải lúc cãi nhau - Bạch Dương lấy tay bịt miệng Sư lại và lôi đi - Đi ngủ, đi ngủ thôi mấy đứa.
_Mấy em nữ cũng về phòng ngủ hết đi nhé - Kết từ bếp lên nói lớn (Kết đang phụ bà Marierủa chén đó)
_Vâng, tụi em biết rồi - Các sao đồng thanh, mặt ngán ngẩm không muốn đi ngủ
___oOo___oOo___oOo___oOo___oOo___oOo___oOo___oOo___oOo___oOo___oOo___
_Phải ở chung phòng với anh chắc bất tiện lắm nhỉ? - Song Tử cười
_Dạ không đâu ạ - Mã nhanh nhảu
_Tất nhiên là phải vậy thôi - Bạch Dương bước vào - Tại bà Marie chưa xếp phòng cho em mà.
_Thì đúng là vậy nhưng cậu làm cái quái gì ở phòng mình vậy hả!!!? - Song Tử nói - Phòng cậu kế bên mà
_Thật ra..... - Bạch Dương bắt đầu kể
_Hể, không thấy Serina đâu à!!!!!!? - Mã hốt hoảng
_Ừ, Serina được xếp ngủ chung với Kết nhưng Kết tìm nãy giờ mà chưa thấy con bé đâu -Bạch Dương trầm ngâm nhìn về phía khoảng không vô định nào đó
_Này, cậu đang nói chuyện với ai thế - Song Tử cất lời làm Bạch Dương quay về thực tại.
_À rế, thằng nhóc Nhân Mã đâu rồi - Bạch Dương hoảng hồn khi không thấy Mã đâu
_Vừa nghe câu đầu tiên là nhóc đó chạy đi rồi - Song Tử nói, gáng nhịn cười nhưng không thể trước khuôn mặt ngơ ra của Bạch Dương [vậy t/g cũng muốn coi]
_Uhm..cũng phải dù gì Serina cũng là người thân còn lại của nó nhỉ? - Bạch Dương nói, cười nhẹ
_Serina, em có ở đây không - Mã mở toang cánh cửa phòng lớn,  vẻ mặt thất thần, bỗng - Uhm..uh..uhm
_Suỵt im lặng nào - Bảo Bảo bịt miệng Mã lại
_Uh..uhm - Mã gật đầu
_A, Nhân Mã, lại đây nào, coi nè - Song Ngư vẫy vẫy Mã, chỉ tay về phía góc phòng, nơi có mấy cái đệm Sofa
_A!! Serina - Mã lên tiếng mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm
_Tụi này tìm mãi, ai nghèn cô nhóc này nằm ở đây ngủ chứ - Sư Tử ngao ngán
Ở góc phòng, Serina nằm co lại, khuôn mặt tựa như thiên sứ

(Đây là ví dụ, ví dụ thôi nhé)
_Chết này - Xử Nữ cho Sư một cái cốc (các mem Sư Tử thông cảm) - Im lặng, cậu muốn đánh thức Serina à
_Có cần đánh mạnh vậy không hả, bà chằn - Sư Tử lên tiếng cãi
_Suỵt - tất cả các sao đồng thanh làm Sư Tử không cãi được nữa
_Ahh, Serina lúc ngủ dễ thương quá, muốn bẹo má cô bé quá hà - Thiên Bình mơ mộng
_Uhm...Mình cũng muốn nhéo má Serina - Bảo Bảo ra vẻ tán thành
_Hai con bé này nguy hiểm quá tránh xa ra - Xử Nữ kéo Bảo Bảo và Thiên Bình ra xa khỏiSerina
_Dù sao chúng ta cũng phải đưa Serina về phòng ngủ, chứ đâu thể để cô bé ở đây được - Ma Kết cười lo lắng
_Để đó cho mình - Bạch Dương bước vào, cười tự mãn rồi bế Serina lên
_Vậy nhờ cậu vậy - Ma Kết cười
_Cậu không cần nói như vậy đâu, những lúcnhư vầy, cậu ta mới có thể thể hiện đấy - Song Tử cũng vừa tới
_Cậu nói cái gì - Bạch Dương đang định nói lớn thì
_Dương à, khẽ khẽ thôi, Serina thức giờ - Ma Kết khẽ nói
_Ơ, ừm, cậu đợi đấy Song Tử - Dương ấm ức
_A, anh Bạch Dương, cám ơn anh đã giúp - Mã chạy tới
_Không có gì đâu nhóc - Dương cười sờ đầu Mã
_Quả thật những lúc như thế này anh mới có thể vận dụng sức mạnh vô dụng của anh đấy -Bảo Bảo cười
_Con nhóc này - Bạch Dương lườm Bảo Bảo - nói gì vậy hả
_Ơ, dạ không ạ - Bảo Bảo tím tái mặt mày
_Bảo Bình đúng là gan thật đấy , anh Song Tử cũng vậy - Kim Ngưu xì xầm với Sư Tử
_Uhm, gây sư với ai thì gây, nhưng đừng đùa với anh Bạch Dương, anh ấy sẽ giết đấy - Sư
Tử ra vẻ tán thành
_Thôi đi ngủ nào các cậu, Kim Ngưu này, Haku có vẻ buồn ngủ rồi đấy - Thiên Bình cười
Sáng hôm, sau, tại phòng của Ma Kết:
_Ư...ưm - Serina hé mở đôi mắt - Kyaaaaa - hét toáng lên
Bị tiếng hét của Serina làm cho tỉnh dậy, tất cả vội chạy tới phòng Ma Kết
_Có chuyện gì thế - Bạch Dương mở toang cửa phòng
_Ư..ư....ư - Ma Kết chóng mặt ù tai với tiếng kêu của Serina
_Chị Ma Kết, không sao chứ - Thiên Bình và Xử Nữ vội chạy vào đỡ Kết
_Có chuyện gì thế, Serina không sao chứ - Mã cũng vừa hớt hải chạy tới
_A, anh hai - Serina bật dậy tiến tới chỗ Mã
_Khoan đã Serina, hồi nãy có chuyện gì mà em hét lớn thế - Bảo Bảo hỏi
_Hơ....uhm...a...thật...ra - Serina ấp úng, khuôn mặt đỏ ửng
_Xin lỗi, hôm qua em quên nói là chị cố gắng đừng để cho Serina dậy trước chị, từ nhỏ con bé đã không thích ngủ chung với người lạ rồi, huống gì là nó còn chưa biết nó phải ngủ chung với chị - Mã cúi đầu gãi tóc
_Im ngay - một giọng nói đầy sát khí vang lên
_Ơ, đau, đau - Serina đừng nắm chặt vậy mà
_Anh mà còn nói thêm nữa là em bóp nát tay anh đấy - Serina hiện khuôn mặt u ám
_Thôi, tất cả sửa soạn rồi xuống ăn sáng luôn đi, nhờ tiếng hét của Serina mà chúng không cần đến cái đồng hồ báo thức luôn đấy - Song Tử cười
Sau khi thay đồ sửa soạn đầy đủ, tất cả tụ họp ở bàn ăn
_Nhân Mã, từ hôm nay cháu sẽ học chung với Sư Tử, Xử Nữ, Kim Ngưu tại trường chính của DiaHeart- Bà Marie đưa giấy nhập học cho Mã
_Nhưng mà bà Marie này, cháu không biết ngôi trường ấy ở đâu mà 3 cậu ấy cũng đi mất rồi - Mã nói, nhìn về phía ghế trống của 3 người
_Đừng lo, lát nữa em dẫn anh đi, em cũng học ở đấy mà - Bảo Bảo nói
_A, vậy à, cám ơn nhé Bảo Bình - Mã cười tươi làm cho Bảo Bảo của chúng ta đỏ mặt

_Tụi mình đi trước nhé Bảo Bảo, hôm nay tụi mình trực - Thiên Bình và Song Ngư nói rồi lôi nhau đi mất.
<<<< Lùi                                                                                                           Tiến >>>>

23 thg 6, 2015

[Hetalia] [Fanfic] In Rome - Part 2

Notes: Khi xem nghe bài Non C'e của Laura Pausini nếu có thể ^^

Tình cảm này là món quà từ Thánh Valentine

  Lại một ngày trôi qua thật buồn chán. Feliciano không thể nào gặp được lại Liên dù đã dẫn Ludwig đi gần hết các thánh địa Công giáo ở Rome. Hay chính xác hơn là anh đã bỏ cuộc nhưng Lovino không nhịn nổi đã cùng Ludwig và Antonio lên kế hoạch kéo cho bằng được anh đi khắp Rome, đến Đền thờ thánh Phero, Đài phun nước Trevi, Tháp Traianus và rất nhiều nơi khác liên quan đến Chúa. Chỉ thiếu nước đi đến từng nhà thờ thôi.
  “Sao thế? Đi chơi cả ngày mệt chưa? Tính đưa mấy đứa đi nguyện ở nhà thờ, sẵn tiện gặp một ông bạn cũ cơ đấy.” Khi thấy những tên trẻ tuổi nằm xuội lơ, la liệt trong phòng khách, ông nội Vargas không khỏi bật cười.
  “Chắc tụi cháu đi không nổi nữa~ Ông đi với Feli đi~” Lovino ngồi trên ghế đá Feliciano đang nằm lăn ra cửa
  Gắng gượng lắm cậu ta mới đứng lên được, lườm cho Lovino một phát rồi với tay lấy áo khoác và khăn choàng.
  “Cháu đi với ông, lúc về tiện ghé siêu thị mua đồ về ăn tối luôn.”
  Đường phố Rome luôn nhộn nhịp theo cách riêng của nó, ánh đèn đường mang lại hơi ấm lạ kỳ. Chỉ một chốc nào đó trên đường đi, Feliciano hy vọng sẽ gặp lại Liên, nhưng liệu giây phút tình cờ của mối liên hệ 0.001% ấy có đến với anh một lần nữa hay không.
  “Feliciano?? Feliciano??” Ludwig đi kế bên cũng không cầm được khó chịu khi thấy người bạn lúc nào cũng ‘ve~ ve~ ve~’ mọi lúc cứ im lặng không nói lời nào
  “Ah … xin lỗi Lud, mình chỉ hơi … phân tâm.”
  “Thôi nào, nếu cậu quyết định bỏ cuộc thì phải dứt khoát, nếu cậu muốn tiếp tục thì phải cố gắng bằng mọi cách!!”
  “Nhưng … sẽ như thế nào? Mình còn không biết phải làm sao nữa, thậm chí nếu có được gặp lại Cecilia, mình không biết phải nói gì với cô … chị ấy nữa.” 
  “Này, mình sẽ giúp cậu mà, anh trai mình và cha mình quen biết rộng ở châu Á, biết đâu sẽ giúp được cậu.”
  “Mình không biết …”
  Ông Vargas đi phía trước cười nhẹ, không lên tiếng dù nghe và hiểu rất rõ câu chuyện của người cháu mình. Có lẽ người mà ông gặp sắp tới sẽ giúp được Feliciano trong chuyện với cô gái đó, nhưng quyết định là ở cậu nhóc cả thôi.
  “Được rồi, tới rồi đây, có lẽ Beilsch ở đâu đó quanh đây thôi.”
  “Beilsch???” Ludwig hơi nghi ngờ
  “Ừm, thật kỳ lạ, ta và ông ta quen nhau mấy chục năm rồi, nhưng chưa biết tên đầy đủ của nhau, ông ta chỉ gọi ta là Vargas và ta thì goi ông ta là Beilsch … chả bao giờ ta nhớ nỗi cái phần còn lại của cái họ ông ta.”
  “Ông Vargas … có khi nào là.”
  “Là Beilschmidt, nhớ kỹ đi ông già lẩn thẩn này!!” Từ đằng sau vang lên tiếng nói trầm, khá nghiêm nghị của một người đàn ông
  Khi cả ba quay lưng lại, Ludwig không thể nào không giật mình, vì người đó, ông Beilschmidt không ai khác chính là cha cậu
  “Va … Vati!!!???”
  (Vati: Cha)
  “Hmph? Luddy? Vậy ra con là bạn của nhóc Feliciano sao? Trùng hợp thật đấy.”
  “Ve~ Signor Beilschmidt, rất vui được gặp lại ông, cũng hơn 10 năm ấy nhỉ?” Feliciano có vẻ khá quen với người đàn ông tóc vàng hơi dài này
  Thật ra vì tính chất công việc – khảo cổ sư của mình. Ngài Beilschmidt rất hay đến Ý, cũng vì thế mà quen biết được ông nội Vargas và hai đứa cháu, tuy nhiên ông Vargas thì chưa bao giờ rời Italy từ khi cha mẹ của cặp song sinh qua đời khoảng hơn 7 năm về trước nên chưa bao giờ gặp được gia đình Beilschmidt.
  “E 'un lungo periodo Beilschmidt, sao rồi? Tôi thấy ông bảo là ông có đưa theo một cô gái theo mà?”
  (E 'un lungo periodo: Một thời gian dài nhỉ - Bản dịch của google-sama)
  “Hể!??? Vati … không định tái hôn đấy chứ????” Ludwig không thể nào bình tĩnh nổi trước tin động trời này.
  “Tất nhiên là không, cô bé này là em họ của một người quen người Thái Lan của ta, vô tình con bé cũng muốn đến cầu nguyện nên ta đưa cô bé đến đây, sẵn tiện thăm nhà Vargas.”
  “Thế cô gái đó đâu ạ?” Feliciano nói
  “Ah! Ngài đây rồi Ngài Beilschmidt, thật xin lỗi vì đến trễ, đường xá tắt nghẽn quá, di chuyển từ Quảng trường St. Peter đến đây không dễ tí nào.” Tiếng nói châu Á quen thuộc, Feliciano có thể dễ dàng nhận ra tiếng nói này giữa 100 người con gái trong bán kính 50m.
  Liên trong một bộ trang phục thanh lịch với áo khoác dài và váy dài hơn đầu gối. Tên tay lỉnh kỉnh một bộ dụng cụ vẽ, thật chất thì đấy là một chiếc hộp đựng dụng cụ vẽ, nhưng vì chuyện ngành của Feliciano là Mỹ thuật nên anh có thể nhận ra nó
  “Ah! Là hai anh!” Liên không khỏi giật mình khi thấy hai chàng trai đã giúp đỡ mình hôm qua, cô là như thế, không bao giờ quên những người đã giúp đỡ mình.
  “Cô biết con trai tôi và bạn của nó à Cecilia?” Ngài Beilschmidt cũng không khỏi ngạc nhiên
  “À vâng, họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi giành lại chiếc túi xách từ tay tên cướp giật, thật sự là rất hú hồn đấy.”
  “Thật là cái duyên kỳ là nhỉ.” Ông Vargas cười đầy ẩn ý nhưng có vẻ như quý cô Việt Nam không đế ý đến chỉ có mặt Feliciano là dần nóng lên thôi.
  Định mệnh, phải chăng thật là định mệnh khiến cho anh và cô có thể gặp lại nhau? Nếu như vậy, anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ tìm mọi cách để giữ lấy tình cảm mà Thánh Valentine đã dành tặng.
(Thánh Valentine hay Bishop Valentine là HOÀN TOÀN CÓ THẬT)
  “Cecilia … tôi đã xem qua tin tức, cô là họa sĩ nổi tiếng à? Hay chỉ là người giống người?” Feliciano đã bắt đầu kế hoạch tán gái của mình, và dĩ nhiên là tán với tất cả tình yêu chân thành của một chàng trai người Ý dưới sự chứng giám của thần thánh.
  “Thật kỳ lạ, tôi không nghĩ là sẽ có một người Việt Nam như tôi, giống tôi từ cái tên, độ tuổi đến nghề nghiệp và cả khuôn mặt đấy.” Liên nói
  “Vậy …”
  “Dĩ nhiên đấy là tôi.”
  “Phải … phải nhỉ, tôi thật ngốc quá.” Cậu trai cảm giác xấu hổ vì vừa bị Liên chọc, tuy nhiên, cô gái này, dù có chọc người khác thì cô vẫn không cười lên, quả thật rất kỳ lạ.
  “Tôi không tiện nói ra vì nơi đó có khá nhiều người, rất xin lỗi.” Cô lịch sụ cúi đầu thể hiện thái độ chân thành.
  Hiển nhiên Feliciano sẽ chẳng để tâm gì đến điều đó cả. Và 3 người còn lại càng không có lý do để bận tâm.
  Khi chuông nhà thờ vang lên, tất cả đều bước vào nhà nguyện, cùng đọc kinh sám hối. Nhưng có vẻ như không phải ai cũng chú tâm vào đọc kinh, ít nhất là với Feliciano. Anh luôn rất nghiêm túc khi đi lễ, nhưng sự hiện diện của Liên làm anh không tài nào tập trung nổi. Từng cử chỉ, động tác của cô anh đều để ý rất kỹ và lưu từng hình ảnh đó vào tận sâu trong tim. Và anh có thể thấy rõ, một điều gì đó nuối tiếc, buồn bã và thật đau khổ hiện lên trên khuôn mặt nhỏ ấy, một cái gì đó thật khó diễn tả. Nước mắt dường như có thể chảy xuống bất kỳ lúc nào.
  Buổi cầu nguyện rất yên tĩnh, không một chuyện gì xảy ra. Và khi buổi lễ kết thúc, một điều không ngờ đến, là căn hộ mà Liên đang ở cũng cùng khu với nhà Vargas nên ông Vargas đã mời cô cùng đến ăn tối, và dĩ nhiên, ông Beilschmidt cũng được mời đến.
  “Lovino? Con đâu rồi, ra mở cửa cho ông và khách nảo!”
  “Vâng.” Từ trong nhà vang lên tiếng uể oải của Lovino, ngay vài giây sau là tiếng mở cửa.
  “Mọi người về rồi, ah, Signor Beilschmidt và …. Trần Hoàng Liên!!!??”
  “Ve~ Anh phát âm được hay thật.” Feliciano không thể nào không thán phục cái lưỡi của Lovino khi có thể đọc được tên của Liên một cách dễ dàng và rành mạch đến vậy.
  “Chào cậu, hôm nay phải làm phiền rồi.” Liên vẫn giữ đúng phong thái lịch sự của mình khi cúi đầu chào Lovino. Sự hiện diện của Liên khiến cho anh chàng người Ý không tài nào bình tĩnh nổi với cái duyên kỳ lạ của Feliciano.
  “Không … gì… cả … À, mọi người vào nhà đi. Anh đã luộc pasta trước rồi đấy Feli.” Khi đi mua đồ ở siêu thị, Feliciano đã gọi trước cho Lovino luộc pasta rồi, và phải nói, người nhà Vargas ai cũng thích ăn pasta, từ ông nội, bà nội, đến cha và mẹ và đến tận hai đứa cháu. Chính vì thế, trong nhà luôn có sẵn ít nhất là một thùng pasta, cần là có.
  Bữa ăn được chuẩn bị bởi Feliciano, Ludwig và Lovino. Dù Liên là cô gái duy nhất ở hiện tại và cũng ngỏ ý giúp đỡ nhưng Feli không cho vì nói là muốn khách được thoải mái. Liên cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài trò chuyện với hai người lớn tuổi … nhưng dù thế, cuộc nói chuyện của 3 người vẫn rất hợp rơ và cao siêu. Họ như là đang bình luận về triết học của triết gia Heracles Karpusi (à, anh này KHÔNG có thật) cũng như Platon (người này thì CÓ THẬT). Những điều như thế là quá sức đối với đầu óc đơn giản của 3 chàng trai vừa rời ghế đại học. Cho nên, cứ cặm cụi nấu ăn là nhất.
  Món spaghetti carbonara với mùi hương dịu nhẹ của phô mai và thịt xông khói của Feliciano luôn khiến mọi người phải nhỏ dãi. Tài nấu ăn của Feliciano lúc nào cũng được mọi người tán dương, cưới được anh chàng này là cuộc sống mỗi ngày sẽ như thiên đường. (Bản bên Zing khúc này hơi lỗi nên mình đã sửa lại.)

  Nhờ cái hương vị tuyệt hảo của món ăn mà bữa ăn diễn ra rất tốt, chỉ có điều là ba chàng trai tuổi 22 vẫn bị bỏ rìa khi người lớn nói những chuyện sâu xa về nền kinh tế, nghệ thuật thế giới.
  Khi trời đã nhá nhem tối, ông Beilschmidt được mời ở lại ngủ nhà Vargas, điều đó ổn, nhưng với Liên thì hẳn là không. Feliciano nhận trọng trách đưa cô gái về căn hộ của mình, và chắc hẳn, Feliciano sẽ không thể nào quên cái khuôn mặt như muốn bảo rằng: “Cưa đổ cô gái đi Feli!” của ông Vargas và Lovino.
  Buổi đêm ở Ý, những con đường đã thưa thớt dần, ánh đèn đường lấp loáng cùng những ánh sáng thấp thoáng qua từng khung cửa sổ. Gió thổi nhẹ nhè nhưng vẫn mang hơi lạnh của đầu thu. Cái nhiệt độ se lạnh này luôn buộc bạn phải mang trên mình một lớp áo khoác, nhưng nó vẫn tốt hơn là mùa đông, và một đặc trưng của mùa thu nước Ý. Chính là cơn mưa.

  “Woah!! Mưa!” Liên không khỏi có chút khó chịu với cơn mưa bất chợt này, nhưng có vẻ những người dân nơi đây đã quá quen thuộc với cái thời tiết này nên ai cũng nhanh chóng bung dù của mình ra. Ngay cả Feliciano – người hộ tống cô cũng mang theo một cây dù xếp. Nhưng nó sẽ không quá khó chịu vì những cơn mưa như thế này cũng rất giống nơi quê nhà.
  “Là mưa đầu mùa, cô nên đứng sát vào nếu không muốn bị ướt Cecilia.” Feliciano nghiêng cây dù về phía cô một tí.
  “Cảm ơn cậu.” Thật tự nhiên, cô cũng bước về phía anh.
  Hai con người, dưới một tán dù, trên con đường mưa rơi, khung cảnh như trong một bản nhạc trữ tình, sự hiện diện của con người qua từng bước đi luôn khiến người ta phải ngưỡng mộ, đó là nếu như họ không biêt hai người này chỉ mới quen biết nhau.
  Căn hộ của Liên cũng không quá xa nếu đi từ nhà Vargas, chính xác thì cũng chỉ mất 5 phút đi bộ. Đó là một căn nhà nhỏ, với vườn hoa và những ô cửa sổ. Căn nhà này là một người bạn đã cho Liên mượn khi cô làm việc ở Ý
  “Nhà cô đây à… Cô đang sống với ai à?”
  “Ồ không, tôi sống một mình ở đây.” Liên trả lời khi đẩy cửa khu vườn trước nhà.
  “Nhưng đèn sáng …”
  “Ah, lẽ nào …”
  “Liên ana.” Một giọng nói đậm chất Đông Nam Á vang lên từ cửa nhà, đồng thời cánh cửa cũng mở ra. Đó là một chàng trai châu Á, với mái tóc dựng ngược và nụ cười tươi tắn.
  “Samya! Không ngờ anh lại đến đó, có chuyến bay à, sao không gọi em?” Dường như rất quen thuộc với người này, Liên đến nói chuyện với anh ta rất tự nhiên, rất thân thiết, đến nỗi Feliciano cảm thấy có chút ghen tức trong lòng mình, mà cậu ta cũng chả hiểu đó là ghen, cái đầu ngu ngốc, ngây thơ của cậu ta chỉ biết rằng cậu ta đang cảm thấy khó chịu nơi lồng ngực.
  “Liên à, anh đã cố gọi cho em cả buổi ana, nhưng có lẽ em đã rất hạnh phúc với bạn trai mà quên ông anh họ này rồi ana.” Giọng nói của anh ta, không nghi ngờ, là chất giọng Thái Lan không lẫn vào đâu được.
  Liên lấy vội chiếc điện thoại của mình từ trong túi xách và phát hiện hơn tận 10 cuộc gọi từ lúc 1 giờ chiều đến 6 giờ tối. Chà, cô thường tắt âm điện thoại khi làm việc ở nơi công cộng, và một khi đã cầm cây bút thì cô khó mà gỡ tinh thần ra khỏi những bức tranh.
  “Xin lỗi …”
  “Ana, mà bạn trai người Ý của em tên gì thế?” Chàng trai người Thái vội chọc cô em họ của mình
  “Hể???!!” Feliciano giật mình khi bị nhắc tới, nãy giờ anh toàn bị cho ra rìa trong cuộc nói chuyện của Liên với những người khác.
  “Samya! Đừng giỡn, đó là Feliciano Vargas, cậu ta đã giúp em khi em gặp cướp ở Castello St. Angelo. Và Feliciano, đây là Samya, anh họ tôi.”
  “Rất hân hạnh, anh Samya.”
  “Ừm, cũng rất cảm ơn cậu đã giúp đỡ em họ tôi.”
  “Ồ, không có gì, thấy khó khăn thì giúp đỡ thôi mà, ừm … tôi nghĩ là tôi về đây, tạm biệt Cecilia, xin chào anh Samya.”
  “À vâng, anh đi cẩn thận Feliciano …”
  Quay lưng đi đầy tiếc nuối, Feliciano còn có thể nghe được tiếng nói của hai người kia, dù biết là giữa họ không có gì nhưng cậu vẫn cảm thấy chán nản. Samya dường như rất quan tâm đến Liên, liệu sẽ có chuyện gì nếu như cả hai chỉ là họ hàng xa, rất có thể, một người Thái Lan và một người Việt Nam, chả phải là cũng chẳng gần nhau lắm ư, mối quan hệ họ hàng này liệu gần nhau đến mức nào.
  ----
  ‘Cạch’ một tiếng mở cửa, gọn gẽ và buồn thảm của Feliciano.
  “Này sao thế  Feli, đưa người đẹp về nhà mà mặt mày như là vừa bị cướp vậy?” Ông Vargas cố gắng chọc cậu, nhưng có lẽ điều đó chả làm tinh thần của cậu trai thê thảm chìm đắm trong suy nghĩ bi thảm này đi lên tí nào.
  “Chà, tôi nghĩ cậu nhóc này gặp Samya rồi.” Ông Beilschmidt kiểm tra tin nhắn điện thoại
  “Samya??” Lovino và Ludwig đồng thanh trước cái tên Thái Lan
  “Ông biêt người đó à Signor Beilschmidt?” Ngẩng đầu lên với cái tốc độ lạc quan nhất có thể, Feliciano hỏi
  “Chà, tôi đã nói khi ở nhà thờ, Cecilia là em họ một người quen người Thái của tôi, và người đó là Samya, cậu ta làm du lịch, và nhìn biểu hiện cậu nhóc chắc là nghĩ sâu xa về mối quan hệ của Samya và Cecilia rồi.”
  “ …. ” Né tránh ánh nhìn của những người còn lại, Feliciano không trả lời
  “Đừng suy nghĩ sâu xa, dù quan hệ họ hàng của hai người đó có từ thời ông nội ông ngoại nhưng mà đối với Samya mà nói, Cecilia chỉ là một cô em gái mà thôi, nếu cứ lo lắng như thế thì sao mà giành lấy được hạnh phúc của bản thân chứ.”
  “Signor Beilschmidt …”
  “Beilsch …”
  “Vati …”
  “Signor …”
  Lần lượt những người còn lại đứng hình trước câu nói đầy tính trữ tình của ngài Beilschmidt luôn nghiêm túc và thực tế.
  “Vati … khi người tán tỉnh mutti cũng như thế ư?”
(Mutti: Mẹ)
  “!! Ta chỉ không muốn thấy một thằng nhóc khác giống như Gil!”
  Ahh, phải rồi, Gilbert, anh trai của Ludwig, đứa con trai lớn của ngài Beilschmidt, một thất bại điển hình khác trong truyện tình cảm. Tình yêu của anh ta là cho cô bạn người Hungary, Elizaveta Héderváry, tuy nhiên, lại quá nhút nhát khi nói đến nên lúc nào cũng chọc tức cô gái. Kết quả là khi kết thúc tuổi 25, cô gái đã lên xe hoa với một anh chàng người Áo, Gilbert hoàn toàn thất tình.
  “… Ông nói đúng, cháu sẽ suy nghĩ …” Rồi cậu ta bước về phòng, đóng cửa, để lại những người còn lại băn khoăn. Nhưng chi tiết thú vị là ít lâu sau có thể nghe được tiếng ngáy của Feliciano và cái sự khẩn khoản của Lovino
  “Feli!!! Chú mày có mở cửa cho anh không thì bảo!! Phòng của chú cũng là phòng của anh đấy!!”
  Sáng hôm sau
  “Ve~ Chào buổi sáng. Signor Beilschmidt. Cháu đã nghĩ kỹ rồi, cháu sẽ không bỏ cuộc hay suy nghĩ nặng nề nữa, cháu sẽ cố gắng hết sức mình! Ve~” Đó là chàng trai năng nổ Feliciano của những ngày đại học, có vụng về nhưng luôn cố gắng … à hồi đại học thì cậu ta ít khi nào cố gắng hết sức trong chuyện gì ngoài nấu ăn và vẽ tranh cả, toàn dựa dẫm Beilschmidt.
  “Yosh, đó là một Feliciano mà cháu cần, ta có tin vui cho cháu đây.”
  “Gì thế Signor?”
  “Samya vừa gọi điện cho ta, cậu ta phải bay đến Anh, trong khi đó, Cecilia cần một người hướng dẫn viên, chỉ dẫn đến các địa điểm thực hiện bộ tranh của mình, chà, cậu ấy nhờ ta vì ta thường hay đến đây, nhưng ta nghĩ là ta sẽ giao lại việc đó cho cháu.”
  “Thật, thật ư!!” Không cần phải nói gì nhiều, Feliciano hiển nhiên là đang cực kỳ cực kỳ phấn khởi
  “Ừm, ta nghĩ là cháu nên nhanh lên đi, Cecilia muốn vào Vatican đến thăm Basilica di San Pietro, cô bé muốn khởi hành lúc 9h sáng, và bây giờ là 8h.”
(Basilica di San Pietro: Nhà thờ St. Peter)
  “Ể ..!” Nhanh chóng, chàng trai thay đồ và sửa soạn, Lovino, vốn dĩ đang nướng cũng bị đánh thức.
  “Tên nhóc này …”
  Đến nhà Liên nhanh nhất có thể, Feliciano được chào mừng bởi mùi cà phê thơm phức cùng mùi thơm ngào ngạt của bơ và phô mai.
   Cộc cộc cộc, anh gõ cửa
  “Cecilia …”
  Cạch cạch cạch, tiếng bước chân ở bên trong, mỗi bước chân đến gần là tim Feliciano lại đập thình thịch.
  “Ah … chào buổi sáng … ưm, cậu Feliciano Vargas phải không nhỉ?” Là Samya.
  Một thoáng nào đó trong cái phần bi quan của trái tim muốn trào ra. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, Samya và Liên chỉ là anh em họ. Nở một nụ cười đặc trưng của mình, Feliciano cũng tự tin hơn
  “ Vâng, chào buổi sáng, Signor Beilschmidt bảo tôi đến giúp đỡ Cecilia trong việc hướng dẫn.”
  “Ô, như vậy cũng thật tuyệt vời, còn gì tuyệt hơn một người Ý hướng dẫn chứ! À cậu đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì vào ăn cùng anh em tôi luôn đi.” Luôn rất tự nhiên, đó là nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt của một người làm du lịch người Thái Lan – Xứ sở của những nụ cười. Nụ cười đó làm cho Feliciano cảm thấy tự thoải mái hơn bao giờ hết, ít nhất thì anh sẽ không còn phòng ngừa Samya như là ngừa tình địch nguy hiểm nhất nữa.
  “Cảm … cảm ơn.” Feliciano cũng chợt nhận ra là mình chưa ăn sáng khi cái bụng cậu réo vì nghe thấy mùi thơm nóng của phô mai.
  Bữa sáng của ba người rất đơn giản với những ly cappuchino và bánh mì nướng. Sau khi dùng bữa sáng, Samya cũng rời đi đến sân bay, tiếp tục công việc của mình. Còn hai người còn lại, hiển nhiên là Feliciano sẽ dẫn cô đi đến vào thành Vatican. Cả hai sẽ đi tàu điện ngầm, vì những con đường ở Ý thường rất là đông. Có một hướng dẫn viên thành thạo như thế, Liên còn mong gì hơn. Cả hai đều đến được Basilica di San Pietro rất sớm, những điều về Nhà thờ mà Feliciano nói cho Liên biết đều rất thú vị và dựng nên một niềm cảm hứng ở Liên. Những bức tranh phác họa luôn được vẽ ra rất nhanh. Ồ chắc chắn, cô sẽ không thể nào dựng hết đồ nghề, màu vẽ ra được. Nên cô luôn cầm theo một chiếc máy ảnh để chụp lại, khi nào trở về, cô sẽ dự vào những tấm ảnh cùng những bản phác để vẽ lại sau. Thường thì như vậy cũng rất mất thời gian vì phải vẽ rồi chụp, nhưng hôm nay sẽ tiện hơn nhiều vì có Feliciano. Cả hai đều có thể thay phiên nhau cầm máy, thay nhau phác họa, thật sự thì những bản phác của Feliciano cũng chỉ là để chơi thôi, vì Liên chỉ có thể hiểu được bức tranh của bản thân cô mà thôi.
  “Ư .. oa … hôm nay thật sự rất là may mắn đó, nhờ có cậu Feliciano, bình thường thì đến tận 4 giờ chiều tôi mới có thể hoàn thành được những bản phác và chụp lại hết những ngõ ngách, nhưng hôm nay thì chỉ tới 3 thôi là đã hoàn thành, tôi không cần phải thức đêm để vẽ nữa.” Thư giãn các gân cốt của mình, Liên nói. Sau hơn 4 tiếng đi qua đi lại, chụp lên chụp xuống rồi lại vẽ, vẽ và vẽ, Feliciano cũng đuối lực. Anh không nghĩ là việc này lại mệt đến thế. Thậm chí, cả hai cũng chưa ăn trưa nữa.
  “Chắc cậu cũng đói rồi nhỉ, chúng ta nên đi ăn thôi, dù hơi trễ, cậu có biết chỗ nào không?”
  “À … tôi chỉ biết những nơi ở Rome thôi, ở Vatican thì …” Một điều khá buồn cười, Feliciano rất hay vào Vatican để đi tham quan, rất nhiều lần. Nhưng anh chưa bao giờ ăn ở đây cả, chỉ dừng lại uống nước, có, nhưng ăn, thì chưa.
  “Vậy, chúng ta nên rời đi thôi, nhiêu đây cũng đủ cho tôi vẽ hai bức sơn dầu.” Gõ gõ nhẹ vào cái hộp đựng hơn 30 bản phác cùng khoảng 3 chiếc thẻ nhớ 4G, Liên đề nghị.
  “Ừm.”
  Reng … reng … reng.
  Tiếng chuông điện thoại của Feliciano, là cuộc gọi từ máy của Lovino. Thoạt thì cũng chả có gì, nhưng một khi đã nghe điện thoại thì cậu ta sẽ chẳng biết điều gì đang chờ đợi ở 4 người nham hiểm kia đâu.
  “Ciao Lovi, có gì à?”
  [Anh mày và ông đang ở Venezia.] Một giọng tỉnh bơ của Lovino như thể điều đó là Một sự thật hiển nhiên mà chú phải chấp nhận.
  “Ve?! Như … như vậy là sao????”
  [Thì đấy, anh mày phải hộ tống ông nội đáng kính, cùng hai người Đức đến Venezia, chú mày cứ thoải mái ở nhà nhé. Sẵn tiện, Antonio cũng ở đây luôn.]
  “SAO CƠ!!!!!?” Rất muốn hét ầm lên một tiếng nhưng vì đây là một Nhà thờ, với rất nhiều du khách nên Feliciano chỉ gắt lên một tiếng vẫn rất kiềm chế qua điện thoại
  [Chú nghe rõ mà, anh mày đi đây.] Và píp. Cuộc gọi đã kết thúc. Feliciano đơ nhìn điện thoại.
  “Sao thế Feliciano, nhìn mặt cậu … bơ phờ quá.” Liên hỏi han.
  “Tôi nghĩ là tôi bị nguyên một dàn bỏ rơi rồi, tất cả mọi người đều đi Venezia cả, có vẻ như tôi phải dùng bữa một mình một thời gian rồi.” Thở dài không kiểm soát, Feliciano ủ rủ. Nhưng đó lại là một cơ hội khác cho chuyện tình cảm của anh.
  “Chà, vậy sao anh không đến nhà tôi ăn nhỉ, Samya cũng sẽ trở về Thái Lan sau khi rời London. Sẽ tốt hơn nếu được ăn chung với ai đó thay vì ngồi ăn một mình nhỉ.”
  Một cảm giác thăng hoa nở rộ trong lòng Feliciano. Anh không biết liệu đây có là một kế hoạch nào đó của gia đình mình hay không, nhưng anh sẽ tận dụng những ngày được ở bên Liên hế mức có thể.
  Extra: In Venezia
  “Có ai muốn đi thuyền không? Dạo kênh cũng vui lắm nha ana.” Chàng trai Thái Lan đứng trên một con thuyền, tay cầm mái chèo, mời 4 người trên bờ xuống
  “Hay nha.” Lần lượt Lovino, ngài Beilschmidt, ông Vargas và Ludwig đều bước xuống thuyền.
  “Không biết Feliciano sao rồi nhỉ.” Ludwig nói
  “Phải để nó có cơ hội tiến lên chứ, chúng ta đâu thể nào cho nó lời khuyên mãi được.” Ông Vargas cười. “Mà cũng phải nói, không ngờ Samya cũng hộ kế hoạch này đó nha.”
  “Ahaha ana, tôi cũng muốn Liên tìm được một mối tình mà, haiz, những mối tình trước đó của con bé không mấy yên ả gì cho lắm ana.”
  “Sao sao? Cô gái nghiêm túc như thế cũng từng yêu à???” Lovino chen chân
  Thế là, cuộc du lịch chuyện phiếm về các mối tình cũ của Liên bắt đầu. Chà, nếu cô gái mà biết thì chắc chắn anh họ Samya cũng sẽ không thoát chết đâu.
<<<< P1                                                                                                               P3 >>>>

19 thg 6, 2015

[Hetalia] Fanfic] Mộng du - Part 2 (End)

Rating chính thức: K+
Pairings chính thức: Vietnamx(đợi đến cuối nhé), ThailandxUkraine, GermanyxItaly (tinh lắm mới nhận ra, vì nó nhạt quá)
Notes: Câu chuyện không liên quan gì đến đời thực cả

1h00 Sáng
  “Thailand đang ở hồ nước ngoài vườn đây ana, Vietnam không có ở đây ana.” Thailand thở hồng hộc, một tay cầm điện thoại, một tay lau mồ hôi trên trán. Anh đã chạy ra đây tìm đầu tiên, nhưng có lẽ Vietnam không có ở đây rồi.
  [Ok, cậu vào trong tìm thử xem, tầng trệt ấy, chỗ đó có Macau và Taiwan] Giọng Germany ở bên kia.
  “Okay.” Ngay sau khi tắt điện thoại, Thailand quay đầu lại và ‘poing’
  “Atatta ana~”
  “Uwah~”
  “Tôi xin lỗi …” Thailand không có cảm giác đau khi đụng vào người này và cái cảm giác mềm mềm cũng như cái tiếng ‘poing’ khi nãy làm anh chỉ liên tưởng được đến một người mà thôi. “Cô Ukraine.”
  “Uwah~ Xin lỗi, tôi rất xin lỗi Thailand, tôi không để ý, tôi xin lỗi vô cùng.” Quý cô Ukraine vì quá hoảng loạn mà liên tục cúi đầu, chiếc áo ngủ rộng thênh thang mỗi lần cô cúi xuống đều trễ làm lộ cả bộ ngực lúc nào cũng ‘poing, poing’ của cô
  “U… Ukraine, bình tĩnh lại ana, tôi không có gì cả mà, cô bình tĩnh lại nào ana!!” Không dám nhìn thêm nữa, Thailand quay đầu sang chỗ khác, dù vậy, anh đã nhìn thấy rồi, khuôn mặt dần đỏ lên không kiểm soát được.
  “Hjx~ tôi xin lỗi, tôi mải lo đuổi theo Vietnam.”
  “Vietnam ana?!! Cô thấy cô ấy ở đâu?”
  “Ể?! Tôi … tôi thấy cô ấy đi vòng qua cái cây kia, rồi biến mất, khi tôi chạy qua thì đụng phải cậu đấy. C … Có chuyện gì với Vietnam vậy, trông cô ấy cứ như mộng du ấy, cô ấy đi như là bóng ma ấy.” Nhìn những biểu cảm thú vị trên mặt Thailand, Ukraine không kìm nổi tò mò
  “Cô đoán đúng rồi đấy, cô gái nhỏ của ASEAN đã bị mộng du ana.”
  “Ôi, như vậy không ổn chút nào, ban nãy tôi còn thấy France lang thang ở sảnh chính đấy.”
  “Cô … nói … gì … cơ …?!”
  “Ô .. à … thì … France vẫn còn thức và đang lang thang ở sảnh chính.”
  “Cái gì!!!????”
  Lấy chiếc điện thoại ra một lần nữa, Thailand thực hiện cuộc gọi nhóm
  “Thailand đây ana!!! Tin khẩn cấp, dê cụ France vẫn còn thức ana!!! Và hắn ta đang lang thang ở sảnh chính đấy ana!”
  [Cái gì cơ aru!? Chết chắc rồi aru, phải tìm em ấy nhanh thôi aru!]
  [Không phải chứ? Viet-nee sẽ … nếu bắt gặp hắn.]
  [Cậu đùa tôi à?] Germany nói, lẫn theo đó là tiếng ‘Ve!!’ đặc trưng của Italy.
  […. Onra … Tôi nghĩ không cần bận tâm đâu.] Giọng Macau có chút ngập ngùng
  [Ý em là sao Macau aru, Vietnam sẽ như thế nào nếu bị tên France bắt gặp trong tình trạng mơ màng thế hả aru? Gyaa, anh không dám nghĩ aru] Thật sự thì China đang nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất rồi.
 Sảnh chính
  “À thì … em đang ở sảnh chính, và dường như France đã bị ai đó đánh ngất. Và ai đó ấy được France trăn trối bằng vệt nước hình hoa sen.” Cầm điện thoại, Macau dùng chân đá đá cái xác khỏa thân mặc độc một chiếc quần đùi hình hoa hồng
  [Wa~ Đúng như em nghĩ mà, nếu Vietnam gặp hắn thế nào cũng tẩn hắn một trận mà!] Giọng nói phấn khích của Taiwan
  Thật đấy à? Các cô gái mấy em sao đáng sợ thế? Đó chính là suy nghĩ của các chàng trai
  [Ah! Anh vừa thấy bóng Vietnam aru! Ở tầng 3 đó aru! Anh đang đuổi theo – gyaaaaaaaaaaaaaa] ‘tiiiiiitttttttt-
  “China? Gege?”
  [tiiiiittttttttt-]
  [RIP China.]
  [Ve~ Nghe ghê quá đấy Taiwan. – Này Italy, được rồi, tôi và Italy sẽ lên tầng ba xem thử có chuyện gì? Mọi người tiếp tục tìm ở tầng 2 và tầng một đi!]
  Ngoài vườn
  “Không biết có chuyện gì không nữa ana.” Cất chiếc điện thoại đi, Thailand thở dài, quay sang Ukraine, cô gái đã run cầm cập lên rồi.
  “Sa … sao thế Ukraine?”
  “Tôi .. tôi không nghĩ Vietnam trong trạng thái vô ý thức lại đáng sợ đến thế.”
  “Ahaha, không sao đâu, chỉ vì FranceChina là hai người mà Vietnam không được ưa cho lắm thôi, tôi không nghĩ Vietnam sẽ làm gì cô đâu ana.”
  “Vậy .. vậy à.”
  “Thôi được rồi, cô cứ về phòng ngủ đi, chuyện của Vietnam cứ để nhóm Châu Á chúng tôi lo.” Và ngay lúc Thailand định chạy vào thì Ukraine đã chụp anh lại
  “Này, tôi cũng muốn giúp nữa. Dù gì, tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ.”
  “Được không đấy, một quý cô không nên thức khuya đâu.”
  “ …. Chẳng phải Taiwan cũng đang đuổi theo Vietnam ư?”
  “Ờ .. phải nhỉ. Vậy, cô cùng tôi tìm lại ở tầng 1 nhé.”
  Một thoáng đỏ mặt của Ukraine. Cả hai cùng nhau trở vào trong nhà của Germany.
  4h30 sáng
  “China đây! Đêm qua tui bị trượt vỏ chuối, bay thẳng vào nhà kho và bị một chậu hoa rớt xuống đầu, cuộc tìm kiếm sao rồi?” China đóng cánh cửa nhà kho sau lưng lại, cầm điện thoại.
  [Gege, tất cả đều bỏ cuộc rồi, Germany không chịu nổi tiếng rên rỉ của Italy, Taiwan cũng quá mệt và có vẻ như Thailand cũng mất tích luôn rồi.] Hong Kong sau khi được nghỉ ngơi đã lấy lại sức.
  “Gì cơ aru!? Vậy mà tên Germany nói là sẽ canh chừng Vietnam cơ đấy aru … cơ mà anh cũng bỏ cuộc rồi. Anh đi ngủ đây, anh nghĩ Vietnam sẽ không sao đâu.” China đi như một người say rượu trở về phòng.
  [Okay, em hiểu rồi.] Và Hong Kong lại ngủ tiếp.
  Cuộc đuổi bắt giữa đêm khuya kết thúc. Vietnam vẫn an toàn.
  Đâu đó ở tầng 2, có một căn phòng yên tĩnh, ở kế bên phòng của China, là phòng của Japan.
  “Ưm …” Japan trở mình
  Có cái gì ở trên giường mình!!
  Ngay lập tức cậu bật dậy và bật tung lớp chăn.
  “Cái gì thế này?!”
  Tiếng hét của Japan vang vọng khắp tầng 2.
  “Cái gì thế aru? Có chuyện gì thế Japan ar ….” China đứng người trước cửa phòng Japan
  “Aniki sao th …” Taiwan cũng đứng hình khi thấy thứ gì trên giường Japan
  “Japan sao vậ …” Và đến Macau
  “Sao thế Japan?” Rồi Hong Kong
  “Có chuyện gì thế!!!”
  “Ve~ ?” Và Germany cùng Italy.
  “Ah ….” Japan cũng đứng hình, cái thứ … à mà thật chất thì là cái người đang ngủ trên giường của Japan … chính là Vietnam, cô gái bị mộng du mà mọi người đã cố đuổi theo cả đêm. Thật bất ngờ khi nhiều tiếng động đến thế nhưng Vietnam vẫn có thể ngủ yên lành.
  “Japan … cậu …” Germany nhìn cậu bạn thân của mình với một ánh mắt thấu hiểu
  “Ca …. Tôi không hiểu gì hết!!!”
  5h00 Sáng
  “Chà, tôi nghĩ là do stress quá nhiều. Cô ấy vô thức tìm kiếm một chỗ để dựa vào thôi, tôi nghe nói tình hình kinh tế của Việt Nam dạo này không được ổn định.” Switzerland kết luận sau một lúc xem xét Vietnam.
  “Oh …. Thật không ngờ …” Thailand trầm trồ
  “Vậy tại sao cô ấy lại đánh tôi thừa sống thiếu chết đến thế cơ chứ?” France gần như muốn khóc khi nhớ lại đêm qua. Khi thấy Vietnam, anh vừa chạm vào vai cô thì đã bị cô quật ngã và đánh túi bụi.
  “Tôi nghĩ là do phản ứng tự nhiên của rất nhiều người thôi.” Switzerland trả lời.
  “Không thể nào, đúng không Ita-” France đặt tay lên vai Italy và ngay lập tức Italy đưa tay thục vào bụng anh ta một cú.
  “Ve! Xin lỗi anh cả France, em lỡ tay~”
  “Khô … không sao …”
  “Chà … nếu nói như thế, có nghĩa là Japan là người mà Vietnam tin tưởng nhất nhỉ?” Ukraine cười.
  “Eh~ hay nhỉ Japan?” Taiwan chọc chọc người anh trai đang dần đỏ mặt.
  “Đừng … đừng nói như thế Taiwan! Ukraine nữa!”
  “Tôi thấy đúng mà, Japan luôn rất quan tâm đến Vietnam mà nhỉ?” Thailand hùa theo hai cô gái chọc quê Japan
   “Ưm …” Vietnam tỉnh giấc, đúng 5h30 phút, đồng hồ sinh học của Vietnam luôn rất đúng giờ.
  “Ah … sao thế? Sao mọi người lại ở …. A … đây … đây không phải phòng tôi … chuyện gì đã xảy ra thế?” Vietnam ngước nhìn những người đang nhìn mình.
  “Viet!”
  “Sa … sao thế Hong Kong?”
  “Nếu có khó khăn, chị có thể nói với chúng em … chúng em sẽ giúp đỡ chị hết sức có thể!”
  “Ơ .. vậy là sao?”
  “Đúng đấy Viet-nee, cần gì chị cứ nói với Wanwan mà!”
  “Anh nữa aru.”
  “Tôi cũng muốn được giúp đỡ cậu nữa Vietnam ana.”
  “Ve~ Tôi cũng thế ~”
  “????”
  “….” Japan không nói gì cả, mặt anh vẫn hơi ửng hồng
  “Sao thế Japan? Mặt cậu hơi đỏ đấy, cậu bị sốt à?”
  “Không! … Không sao cả … nếu được … tôi cũng hi vọng chị có thể trông cậy vào tôi … Vậy thôi … tôi … tôi đi uống nước đây!!”
  “Này Japan?!!?????” Vietnam ngước đầu khó hiểu, nhìn theo cánh cửa bị Japan đóng sầm lại mà không để ý đến nụ cười nham nhở của những người còn lại. 
Extra: 
1. Thailand đã nhìn thấy rồi
Natsu: Thailand ... anh nhìn thấy ... cái poing của chị lớn Ukraine rồi đúng không?
Thailand: Ana~ Đừng nhắc mà ana~ thật là xấu hổ ana~ tôi cảm giác thật tội lỗi ana~
Ukraine: Sao cơ, kyaaaaaaaa~ thật là xấu hổ quá đi thôi
Belarus: ..... anh đã nhìn thấy cái gì của Ukrai-nee cơ? *chĩa dao vào cổ Thailand*
Píp ... píp ... píp Vì lý do gia đình nên Extra 1 xin chấm dứt
2. GermanyItaly
Natsu: Tại sao suốt cuộc đuổi bắt hai người luôn đi chung với nhau nhỉ? Hình như lúc Macau gọi điện hai người cũng ở bên nhau ấy. 
Italy: Cái đó là vì - m mm anh ermny .... (Ưm ưm, anh Germany)
Germany: Ahaha! Đi thôi Italy, kệ cô ta
Natsu: Ơ này, bơ tôi thế à.
Vậy thôi nhé, câu chuyện về bệnh mộng du của Vietnam xin được kết thúc.