23 thg 7, 2015

[Hetalia] [Fanfic] Nữ hoàng

Author: Natsuki Nathalie Thanh
Disclaimer: Các nhân vật quốc gia là của tác giả Himaruya Hidekaz, những nhân vật có tên khác đều có thật.
Summary: 12 tuổi - nàng là một công nương nước Áo ngây thơ và hồn nhiên, 15 tuổi - nàng là công nương nước Pháp với vẻ u sầu trong nỗi nhớ, 19 tuổi - nàng là một hoàng hậu nước Pháp xa hoa trụy lạc và cuộc đời nàng kết thúc ngày 16/10/1793.
Rating: T
Pairings: một chút AusHun nhưng thuộc dạng ngoài lề.
Category: Romance, Angst, Tragedy
Status: Oneshot
Note: Có lẽ fic này có tí chút nặng nề, và mang đậm tính lịch sử, sẽ hơi gây nhàm chán. Hình đại diện của nàng nhân vật chính là Riliane của EC của Mothy của Vocaloid :)))


Tháng 3/1770 tại Áo. Nàng Công chúa u buồn bên bờ suối đã thu hút Austria.

  Lần theo tiếng nấc nhỏ, anh đã tìm thấy nàng công chúa nhỏ của Nữ hoàng Maria Theresa, nàng Maria Antonia Josepha Johanna. Nàng ta vừa được thông báo rằng nàng đã được hứa hôn với Thái tử Louis-Auguste của hoàng gia Pháp.
  Nàng Antonia mới 12 tuổi với làn da trắng, mái tóc vàng và đôi mắt xanh, nàng ta chỉ mới là một đứa trẻ, nhưng đã buộc phải làm một con cờ chính trị trong tay Maria Theresa.
  “Nào Prinzessin, nàng định khóc đến bao giờ, có trốn đến đây cũng chả có ích gì đâu, lính tháp tùng luôn ở xung quanh nàng đấy.” Anh ngồi xuống cạnh nàng Antonia, khẽ nói
(Prinzessin: Công chúa – tiếng Đức)
  Nàng Antonia im lặng, nàng biết. Ở sau cái cây đằng kia, và ở kia nữa, có khoảng 4 đến 6 người lính luôn đi theo nàng từ cái lúc nàng chạy khỏi phòng Mẫu hậu nàng. Nàng chồm đến gần bờ suối hơn và gục đầu xuống. Ngay lập tức Austri bị giật mình
  “Antonia!!”
  Nhưng ngay lập tức nàng lại ngóc đầu khỏi mặt nước. Dòng nước mát lạnh của đầu xuân đã rửa trôi đi tất cả bụi bẩn trên khuôn mặt nàng, cũng như những giọt nước mắt.
  “Ngài Quốc gia, ngài nói xem, tại sao Người (her) lại là Nữ hoàng. Nếu như Người không phải là Nữ hoàng, thì ta không phải là Công chúa và ta sẽ không cần đến Pháp để lấy tên Hoàng tử đó, đúng không.” Nàng nói trong giọng chua chát vì kiếm chế những tiếng nấc.
  “Ta không biết, nhưng ta chắc rằng, Theresa cũng đã từng hỏi một câu giống như nàng.”
  “Ta không thích nước Pháp, ta thậm chí còn chưa từng được gặp tên Auguste ấy một lần nào nữa cơ.” Nàng ta ỉ ôi
  “Chẳng phải Theresa đã cho nàng xem những bức tranh về chàng ta rồi sao?”
  “Những bức tranh ấy nói lên điều gì? Chẳng phải chính ngài đã bảo rằng không nên nhìn bên ngoài mà đánh giá bên trong sao?”
  “Đúng là như thế, ta cũng không biết phải làm sao, nhưng đó là nguyện vọng của Theresa, ta không thể giúp gì được.” Anh thở dài, sờ đầu nàng ta. Anh đã luôn ở bên nàng từ khi nàng còn là một đứa trẻ sơ sinh, so với những anh chị của nàng ta, anh thích nàng hơn.
  “Ta ra đi là vì nước Áo.” Nàng ta tự thì thầm
  “Nàng vừa nói gì à?”
  “Không có gì … ta đã từng nghĩ, hôn nhân là phải có tình yêu, nhưng ta đã bắt đầu hiểu ra một thứ rồi, hôn nhân trong hoàng tộc chả có gì là yêu đương cả, chỉ có đất nước và danh dự mà thôi. Vua cha và Nữ hoàng cũng thế, thật sự cũng không có tình yêu.” Nàng đứng dậy, để cho những cơn gió có thể thổi khô đi những giọt nước trên khuôn mặt
  “Nàng …” Austria ngước theo
  “Nhưng Quốc gia các ngài cũng có khó khăn trong hôn nhân của riêng mình đúng không? Ta biết là ngài luôn có cảm tình với Ngài Hungary, đúng không?” Nàng ta cười, lần đầu trong cái ngày buồn thảm này. Nụ cười đấy khiến cho Austria an tâm phần nào vì nó rất giống khi nàng ta thoải mái chơi đùa cùng những người bạn nông dân của mình. Rất tự nhiên. Nhưng anh không ngờ rằng, ngoài ca hát và nhảy múa, nàng Antonia cũng rất là giỏi đóng kịch.
  “Ta đã bình tâm lại rồi, những tên lính kia, mau chuẩn bị một chiếc xe đưa ta về cung điện!” Nàng ta ra lệnh, ngay lập tức có những tiếng sì soạt và một tên lính bước ra chào nàng một cách tôn kính. Hắn nắm tay dẫn nàng ra khỏi khu rừng, nơi đó đã có một chiếc xe chờ sẵn. Nàng ta cũng không ngờ là nàng có thể chạy xa đến thế.
  Ngay ngày sau đó, nàng bắt đầu học tiếng Pháp và những lễ nghi hoàng gia Pháp, sự bó buộc hằng ngày khiến nàng trở nên khó chịu. Khác với trước đây, là con út nên sự chú tâm của Nữ hoàng vào nàng là rất ít, nàng luôn có các chị làm những con cờ trước mình, nhưng một vài chị đã qua đời vì đậu mùa, nên bây giờ nàng là nước cờ thí mạng. Trước đây, nàng thoải mái hơn nhiều, được chơi với những người bạn ở ngoài cung điện với những con thú dễ thương trong vườn, nhưng giờ, cả thời gian ngắn để rời khỏi cung điện nàng còn không có. Cứ như thế đến khi 2 năm trôi qua bị bó buộc, ngày nàng phải rời nước Áo thân yêu để đến Pháp càng gần.
  “Nàng đang nghĩ gì thế?” Austria đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng Antonia.
  “Ngài Quốc gia?! Sao ngài … đây là tầng 5 mà!” Không cần phải diễn tả cái mức độ ngạc nhiên của nàng. Nàng ta chỉ đang ngắm những ngôi sao buổi đêm và thình lình thì Quốc gia của nàng xuất hiện.
  “Ngày mai là lễ kết hôn khiếm diện của nàng sẽ diễn ra, nàng có cảm nghĩ gì?”
  Nàng ta cười đau xót, lại tiếp tục ngẩng lên nhìn những ngôi sao trên trời mà cũng chẳng có bao nhiêu ngôi sao, mây trời dày đặc đã che mất gần như tất cả, chỉ có mặt trăng kia là vẫn sáng tỏa.
  “Ta sẽ không nghĩ gì cả, khi ta rời nước Áo, ta sẽ chẳng còn là Antonia của ngài nữa, ta cũng chẳng còn là Nữ đại Công tước Antonia nước Áo, và cũng chẳng còn là một Antonia của chị Carolina nữa.” Nàng cố ngẩng thật cao, không cho những giọt nước mắt rơi xuống, nàng không muốn yếu đuối, nàng sẽ trở thành Công nương nước Pháp, và nàng sẽ là một Hoàng hậu sau này. Đúng thế, đó là điều mà Nữ hoàng muốn.
  “Ta hiểu …” Austria biến mất, để lại những cơn gió thoáng qua như một minh chứng nhỏ cho việc anh đã đến gặp nàng công chúa nhỏ lần cuối. Ngày mai, nàng Antonia sẽ chính thức trở thành nàng Marie Antoinette, nàng sẽ là Công nương nước Pháp, nàng sẽ không còn là Nữ đại Công tước Antonia của anh, và nàng cũng sẽ chẳng còn là một nàng Antonia bé bỏng mà anh luôn yêu quý nữa. Anh có chút buồn cho cô bé nhỏ ấy.
  Hôm sau, anh đã đến một nơi mà anh và tên đó không thể động thủ, nhà của Hungary. Anh đến chỉ vì 2 lý do, một là vì anh có chuyện cần nói với tên đó, hai là, anh không muốn chứng kiến cái lễ mà nàng Antonia bé nhỏ người Áo sẽ trở thành một nàng Marie Antoinette, Công nương nước Pháp.
  “Giờ thì cậu có việc gì đây. Tôi đang bận với các quý cô đấy!” France cằn nhằn, anh ta đã bị lôi đến đây bởi Hungary và anh ta cũng chẳng hiểu tại sao mà cô ấy có thể lôi anh đến đây đâu.
  “Tháng sau … Antonia à không, Công nương Antoinette sẽ đến chỗ của nhà ngươi, ta hy vọng, ngươi sẽ để tâm đến cô bé … ta thật sự hy vọng ngươi giúp ta chuyện này.” Austria thở dài bất lực, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải khẩn khoản nhờ giúp đỡ của France như thế cả, chưa bao giờ, nhưng anh không thể ngừng lo lắng cho cô bé đó được
  France đơ ra một lúc sau khi nghe Austria nói như thế, và cái phản ứng của anh là la hét òm sòm lên với Austria
  “Ngươi là ai thế! Austria đâu! Hungary, mau ra đây, có kẻ mạo danh Austria này!!”
  “FRANCE!!! Ta nói thật, ta mong ngươi, hãy chăm sóc nàng công chúa của ta, đó là điều duy nhất ta mong muốn ở ngươi.” Austria cúi đầu cầu mong thật sự, anh không cảm thấy nuối tiếc hay tức giận gì cả, anh chỉ mong muốn cô bé của anh được an toàn ở nơi không có anh.
  France nhận được sự tín nhiệm của Austria, người mà trước đến giờ chưa bao giờ cúi đầu trước bất kì ai kể cả khi đã thua cuộc, là tên quý tộc luôn cao ngạo như thế. Anh biết, Hoàng gia Pháp là một nơi nhiều thị phi còn hơn cả những khu đèn đỏ nhưng anh không làm gì được, Hoàng gia chỉ là cái nổi của nước Pháp, còn cái chìm, chỉ anh và những người nông dân bần hàn mới biết, còn những tên quý tộc ẻo lả, những người tự danh là Hoàng tộc, họ chỉ biết cái ánh sáng của mình họ mà thôi.
  “Được rồi, nhưng tôi cũng có giới hạn của mình, ngoại trừ việc hướng dẫn cô bé ra, tôi không còn làm được gì cả. Cậu hiểu mà, chính cậu cũng không thể ngăn Theresa gả Antonia cho Auguste đấy thôi.” France chỉ biết thở dài, rồi cậu quay đầu trở về đất nước của mình, không quên vẫy tay chào.
  Hungary luôn để cho hai người con trai kia nói chuyện riêng với nhau bằng cách vào bếp làm ít trà và bánh, khi thấy bóng France dần biết mất qua khung cửa sổ, cô mới cầm khay trà cùng bánh ra mời Austria
  “Ngài thật sự rất lo cho Antonia nhỉ.” Cô nói khi dọn những chiếc tách ra và rót trà.
  Austria cũng rất tự nhiên mà kéo ghế ngồi xuống, anh rất thân với cô dù cho khi còn nhỏ cô thường hay bắt nạt anh … anh cũng không biết tại sao lúc ấy mình yếu đuối đến thế nữa.
  “Cô bé ấy vẫn còn rất ngây thơ.” Đó là những điều mà Austria nghĩ về Antonia
  “Hpmh, có lẽ, mà thôi, ngài uống ít trà nhé.”
  “Cảm ơn Hungary.”
Một tháng sau lễ kết hôn khiếm diện, Công nương Antoinette chính thức lên xe đến Điện Versailles để làm hôn lễ chính thức với Thái tử Louis-Augeste vào ngày 16/5/1770, trước đó, Austria đã gặp nàng một lần cuối cùng, vì sau này anh sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại nàng Antonia năm nào nữa. Cả hai chỉ ngồi uống trà trong vườn, chỉ uống trà và ăn bánh, cho đến khi ánh hoàng hôn buông xuống, khi anh cười chua chát tạm biệt nàng, nàng ta đã tự thầm với bản thân rằng Ta ra đi là vì nước Áo, là vì Austria, vì Roderich chàng, chỉ vì chàng mà thôi, hãy nói rằng ta sẽ giúp ích cho chàng đi. Rồi từng giọt nước mắt rơi xuống khi Austria đi khỏi.
  Sau hôn lễ, nàng phải ngồi trong căn phòng mà nàng và Hoàng tử Louis-Auguste sẽ động phòng, nàng ngồi đó, được những nàng hầu giúp đỡ thay thứ trang phục rườm rà rắc rối mà nàng chưa từng mặc bao giờ khi còn ở Áo, thay ra bộ trang phục ngủ cũng cầu kì không kém với ren, dây rợ và lòng thòng biết bao là nơ.
  Sau khi cái màn thay trang phục ấy, vẫn là lúc mà nàng phải ngồi đợi chờ chồng mình uống rượu xong. Nàng theo thói quen cũ mỗi lúc cảm giác trống vắng, nàng ngắm trăng, ánh trăng kia, dù có muôn vàn ngôi sao nhỏ lấp lánh xung quanh, nhưng nó vẫn cô độc như thế, tỏa sáng một thứ ánh sáng chỉ riêng nó. Cũng gần giống như nàng, nhưng nàng lại không thể sáng như nó, nàng tự cười khinh bỉ cái suy nghĩ của bản thân.
  “Nàng cười điều gì mà đau khổ đến thế? Princesse.” Giọng nói vang lên sau lưng, nàng Antoinette vội quay lưng lại và nàng bắt gặp France, nàng đã mong rằng đó là Austria, nhưng nàng biết, Austria sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở đây cả và Austria sẽ chẳng bao giờ nói tiếng Pháp.
  “Ngài hẳn là France, ngài Quốc gia.” Nàng cuối chào theo đúng khuôn mẫu của một quý tộc Pháp, dù nàng không thích học hành gì cho lắm nhưng những thứ này nàng vẫn phải nhớ.
  “Đừng cố gắng như thế, khi chỉ có ta và nàng, nàng cứ thoải mái đi, Antonia~ Anh cả đây sẽ không bắt bẻ nàng như lũ thoái mạ đâu~” France cười và bước tới gần hơn nữa, anh vươn tay đến sau khuôn mặt bé nhỏ của nàng Antoinette và bụp, như một nhà ảo thuật, anh lấy ra một bông hoa hồng, thật ra cũng chả phải ảo thuật, vì đằng sau lưng nàng vốn dĩ đã có một giàn hoa hồng rồi.
  Nàng Antoinette nhận lấy bông hoa từ tay France, không chút biểu cảm, cô lại nói
  “Ngài có ý gì đây, ngài Quốc gia.”
  “Chà, thật là một cô bé cứng cỏi hơn vẻ bề ngoài đây, nàng không cần như thế, ta đã hứa với Austria, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng trong khả năng mà ta có thể.” France cười khổ trước cách hành xử của nàng, nàng cố ra vẻ một quý tộc.
  Ồ, nàng đúng là một quý tộc, nhưng quý tộc Pháp khác quý tộc Áo, rất nhiều, quý tộc Pháp tự cho mình hơn tất cả lũ dân đen, nhưng quý tộc Áo lại khá thân thiện với dân, thậm chí cảnh tượng lũ trẻ nông dân chơi với tiểu thư công tử ở Áo là một cảnh hết sức bình thường thì ở Pháp, thì vị tiểu thư công tử ấy thậm chí còn không được chơi ở ngoài khu vườn của họ mà không có người hầu đi theo nhắc nhở về địa vị và cách hành xử.
  “Austria … ngài ấy …” Nàng Antoinette có chút lưỡng lự
  Bỗng!
  “Thái tử Louis-Auguste đến.” Tiếng nói của tên thị vệ ngoài cổng, kèm theo là tiếng giày của tên hoàng tử, nàng hoảng hốt chạy vào trong và ngồi lại trên giường, cánh cửa mở ra, Thái tử Louis-Auguste với những nét đặc trưng của người Pháp bước vào. Nàng biết khuôn mặt đó, nhưng nàng không biết con người đó. Chàng ta nhìn nàng với ánh mắt chán chường, hay thậm chí là có chút ghét bỏ. Chàng ta nhìn chằm chằm nàng trong khi những người hầu nữ giúp chàng thay trang phục, còn nàng thì cố lảnh ánh mắt chàng.
  Khi tất cả đã xong, chàng ta phất tay ra ý tất cả lui ra hết, và cái đánh mắt biểu thị chàng không muốn bất kỳ ai lai vãng nữa. Nàng Antoinette nhìn ra ban công, France đã chẳng còn ở đó nữa.
  “Nói xem nào! Mụ Theresa sai cô đến đây với mục đích gì!” Chàng ta hầm hổ đè nàng xuống giường, thật nực cười, nàng chỉ mới 14 và chàng chỉ mới 15, và họ sẽ mong chờ điều gì ở đêm động phòng này đây. Nàng cười
  “Ta cũng muốn biết, rằng tại sao Người (her) lại muốn làm thế đấy.”
  “Một con ả láo xược!” Chàng giơ tay, nhưng rồi lại dừng lại, buông nàng ta ra, Louis-Auguste trở mình sang bên kia giường, tự đẩy mình vào giấc ngủ.
  Sau khi được buông tha, nàng Antoinette tự xoa cổ tay hơi tê của mình, lại những giọt nước mắt rơi xuống, nàng cũng xoay người, nằm xoay lưng với người chồng mới cưới, tự cắn chặt môi, cứ để nước mắt rơi xuống như thế. Nàng nhớ những ngày yên ả ở Vienna, nàng nhớ tiếng đàn của Roderich, Quốc gia của nàng, nàng nhớ chị Carolina của mình, nàng nhớ cả người thầy dạy nhạc Gluck của mình, nàng chưa bao giờ muốn đến Pháp, chưa bao giờ cần một hoàng tử, và nàng cũng chưa bao giờ muốn vướng vào một cuộc hôn nhân như thế, nàng thà không kết hôn, vì người nàng yêu, chỉ có … chỉ có một người đó mà thôi.
  Sáng hôm sau, tin tức về việc Công nương Marie Antoinette và Thái tử Louis-Auguste không động phòng đã lan rộng một cách chóng mặt, ngay trong buổi ăn sáng với Đức vua Louis XV và những người Hoàng tử, Công chúa của hoàng gia Pháp thì nàng Antoinette đã phải chịu những ánh mắt soi mói rồi, nàng ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt họ, nhưng cái tự tôn mà những người bảo mẫu đã dạy cho nàng trong 2 năm chờ ngày kết hôn luôn buộc nàng phải ngẩng cao đầu đối diện với bọn họ.
  Buổi trưa, chồng nàng tiếp tục với sở thích chế tạo khóa của mình, mình nàng cô đơn dùng bữa cô mình trong căn phòng rộng thênh thang nhưng lại cô đơn đến nao lòng.
  “Công nương còn cần gì không?” Người quản gia hỏi, nàng chỉ khẽ lắc đầu rồi cho lui, chỉ giữ lại một nữ hầu người Pháp mà Đức vua ban và người nữ hầu đã theo nàng từ Áo đến Pháp. Nàng dẫn cả hai đi dạo hoa viên, thở dài trước những bông hoa nhung tuyết trong vườn, nàng lại càng nhớ hơn Quốc gia của mình Giờ này người ấy đang làm gì, Người (her) đang buộc người phải làm gì?
  “Nàng lại thở dài rồi, một cô bé có nên không?” Lại là giọng nói ấy, nàng quay đầu lại, người đứng đó không ai khác chính là France.
  “Ngài Quốc gia …”  Nàng cúi chào, nhìn 2 người hầu nữ rồi cho lui, cả hai cô gái hơi lưỡng lự nhìn France rồi cũng lui.
  “Haiz~ Nàng đừng gọi ta như thế, cứ gọi ta là France, hoạc Francis hay Bonnefoy cũng được.”
  “Ngài Francis, tại sao ngài lại hay để tâm đến tôi đến thế, dù có là ước nguyện của Ngài Roderich, thì …”
  “Nàng nhìn xem, tên Austria sẽ không thích nhìn nàng như thế, cậu ta biết là nàng sẽ không hạnh phúc với cuộc hôn nhân này, nhưng cậu ta cũng không muốn nàng phải suốt ngày thở dài rồi ủ rũ. Hãy cười lên và chấp nhận ta cũng như chấp nhận nước Pháp đi nàng Antonia.” France nâng cầm nàng lên
  “Ngài … Giống như là biến thái ấy, ngài làm ơn buông cằm tôi ra giùm.”
  Câu nói thú vị của nàng khiến cho France phải đơ ra mấy giây rồi ôm bụng cười. Khi anh nhìn lên thì nàng Antoinette đã đỏ mặt lên vì cố nhịn cười. Anh lại cảm thấy lý do mà Austria làm nặng lên chuyện của nàng rồi, nàng ta quả thật chỉ là một cô bé ngây thơ, thiếu thốn sự yêu thương từ người mẹ, nàng ta, không cô đơn nhưng lại cô đơn đến tận cùng.
  Những ngày sau đó, France luôn đến thăm và trò chuyện với nàng những lúc có thể, anh sẽ kể cho nàng về những câu chuyện thú vị với những đứa trẻ ở miền quê nước Pháp, về những cô gái mà anh đã tán tỉnh, anh còn cố gắng tìm những câu chuyện ở Áo về kể cho nàng nghe. Những lúc có France, nàng Antoinette trở nên sinh động hơn nhiều, ít ra là so với khi phải đứng kế bên người chồng lạnh nhạt của mình trước đám đông thì một mình bên France cũng vui hơn dù anh ta có hơi khùng khùng và thích tự mãn đi chăng nữa.
  Hằng ngày, nàng phải đối diện với những lá thư nhắc nhở từ Nữ hoàng Marie-Theresa buộc cô phải biết cách khơi gợi cái ‘òng ham muốn’ nơi chồng mình là Thái tử Louis-Auguste. Sự căng thẳng càng lên đến đỉnh điểm vào một ngày, nàng ta tự mình đi dạo ở hoa viên chờ France thi một toán hầu nữ đi qua ở phía bên kia, họ không thấy nàng, đó chính là lúc cái mặt tối, xấu xa và ích kỷ của quý tộc hiện lên:
  “L’Autrichienne thật là một con mụ nham hiểm, thật không biết mụ ta muốn làm gì trong hoàng gia Pháp đây.”
  “Nghĩ đến việc phải sống chung với một mụ đàn bà người Áo khiến tôi không khỏi rợn người rồi.”
  “Nghe đồn vị Huân tước nào đó đang tìm những chứng cứ cáo buộc rằng mụ l’Autrichienne là gián điệp mà Theresa cài vào hoàng tộc Bourbon đấy.”
  Một thoáng nào đó tim nàng thắt lại, nàng luôn biết, những con người trong cung điện này, trừ France và những thị nữ tháp tùng nàng ở Áo đến Pháp ra, thì ai cũng coi nàng là l’Autrichienne, con mụ người Áo nham hiểm độc ác, thật mệt mỏi, thật chàn chường.
  Một bàn tay đặt lên vai nàng, France ra hiệu đừng nói gì cả, nhìn nàng với ánh mắt thương cảm, nhưng không phải là thương hại, anh nhìn nàng như là một người bạn. Điều đó làm cho nàng cảm thấy vui hơn bao giờ hết, nàng không cần thương hại, đây là số phận của nàng rồi, là cái số phận mà Nữ hoàng Marie-Theresa, mẹ nàng đã đẩy nàng vào, nàng phải chấp nhận nó.
  “Nàng Antonia, nàng muốn giải tỏa không?”
  “Giải tỏa?”
  Nàng Antonia nhanh chóng hiểu ra ý của France là gì, anh dẫn nàng đến những nơi đánh bạc, đua ngựa, cùng nàng mua những bộ váy xoa hoa đắt tiền, những loại sáp thơm bôi tóc thơm ngát cùng những từ phấn hồng. Anh hướng dẫn nàng trở thành một mẫu mực thời trang mới tại Versailles. Mọi chuyện diễn ra như thế cho đến 4 năm sau, Đức vua Louis XV băng hà vì đậu mùa, chồng nàng, Thái tử Louis-Auguste đăng quang, trở thành Louis XVI tại Đại giáo đường Rheims vào ngày 11/6/1775, nàng – Công nương Marie-Antoinette chính thức trở thành Hoàng hậu Marie-Antoinette, Hoàng hậu nước Pháp
  Những lời đàm tiếu trong triều càng ngày càng đi xa với thực tế. Họ bảo nàng áp đặt chính trị trên Louis XVI, trong khi thật sự, chồng nàng ác cảm với người Áo đến mức loại hết những kẻ có chủ trương thân Áo và trọng dụng những kẻ có khuynh hướng chống Áo.
  Càng có nhiều lời đàm tiếu hơn nữa khi em trai của Louis XVI, Bá tước Artoir có con trai. Xung quanh những cuộc chơi xa hoa của nàng là những lời đàm tiếu về “khả năng” của Louis và cả những lời đồn về những mối quan hệ không rõ ràng của nàng với cả nam lẫn nữ, trong đó có cả Công chúa de Lambelle và cả người em chồng là Bá tước Artoir.
  “ … ” Nàng Antoinette im lặng nhìn tờ rơi châm biếm về nàng và chồng, nàng chẳng nói gì cả
  “Antonia …” France lên tiếng
  “Được rồi, ngài Quốc gia, nếu họ đã muốn như thế, ta sẽ chiều lòng cái đống thị phi này.” Nàng cười
  Nàng Antoinette năm nào đã là một người phụ nữ, nhưng Louis XVI vẫn chẳng đoái hoài gì đến nàng, những lời đồn về các mối quan hệ cũng không phải là không đúng, nhưng chẳng qua là nàng chỉ gặp gỡ, nói chuyện và thân thiết với họ nhiều hơn Đức vua mà thôi. Nàng thậm chí vẫn còn là một trinh nữ sau chừng ấy năm chung sống với Louis. Nhưng cái cách suy diễn của giới quý tộc cùng những con người bị ảnh hưởng luôn đè nặng lên cái lòng tự trọng của một cô gái khiến cho nàng càng lúc càng lạc lối.
  Nàng bắt đầu mở những bữa tiệc xa hoa, chơi đùa với những nam giới ái mộ nàng, nhưng nàng chưa bao giờ đi quá giới hạn của một người phụ nữ, một người vợ.
  Ngày 15/5/1774, nhà vua cho phép nàng toàn quyền tu sửa Petit Trianon, và đó rõ ràng là chủ ý của France, như là một món quà. Nhưng nàng vẫn luôn tự hỏi bản thân, món quà đấy là của Đức vua – chồng nàng hay là của France – người bạn thân thiết của nàng. Bà đã thay đổi khu vườn theo phong cách Anh và thậm chí những thứ trang phục trong lâu đài cũng thay bằng những bộ trang phục Anh với những chất liệu vải đắt tiền. Chẳng mấy chốc, cái vẻ truyền thống của cung điện Petit Trianon đã chẳng còn.
  Năm 1775, sau 5 năm làm dâu nước Pháp, nàng Antoinette mới có cơ hội gặp lại một người thân của mình, Hoàng đế Joseph II của Đế quốc La Mã Thần Thánh, đồng trị vì với Theresa, anh trai nàng.
  Và không hiểu bằng một cách nào đó, cuộc hôn phối dở dang mãi không xong này lại được ngài thúc đẩy và đã hoàn thành vào ngày 30/8/1777. Ngày 16/5/1778, nàng đã chính thức mang thai đứa con đầu tiên của nàng và đức vua Louis XVI.
  Sau khi sinh ra công chúa Marie-Thérèse Charlotte, những lời nói ác ý vẫn vây xung quanh nàng và đứa con gái của mình, kể cả khi Đức vua vẫn hết sức thương yêu nàng công chúa, vẫn có người bảo rằng nàng Charlotte không phải con của Đức vua, điều đó khiến nàng khổ sở vô cùng, nàng đã rất khó khăn để sinh nàng Charlotte, tuy nhiên, áp lực thực sự vẫn còn chính là phải sinh ra một hoàng tử nối ngôi Louis XVI vẫn còn đó trên vai nàng. Và như trước đây, người luôn ở bên nàng, vẫn là France.
  “Nàng không có ý định dừng lại à?” France hỏi trong một cuộc dạo chơi sòng bạc với nàng
  “Có lẽ, ta không biết, một khi đã dấn thân vào rồi thì rất khó để bước ra … hơn cả …”
  “Ít nhất thì ở đây nàng sẽ không cần phải nghe những lời dị nghĩ xung quanh nàng nữa đúng không.”
  “Ta nghĩ thế, nhưng ta biết, ngay từ đầu, ngài cũng không tiếp cận ta chỉ đơn giản vì lời nhờ vả của ngài Roderich, đúng không? Ngài Quốc gia?”
  France cười trước ánh mắt tinh lanh của nàng Antoinette, thật không ngờ, dù ăn chơi, dù sa đọa như thế nào, đó cũng là lựa chọn của nàng, nhưng nàng cũng đã lựa chọn, nàng sẽ không là một con khờ, ít nhất nàng vẫn giữ lại cái tinh ranh, khôn lỏi của mình để lựa chọn bị anh lợi dụng. Đúng, anh đang lợi dụng nàng để cuộc cách mạnh có cớ diễn ra, anh ngán cái vương triều này rồi, anh lợi dụng nàng, dụ dỗ nàng tiêu hao ngân khố để nhân dân nhanh chóng nổi dậy, và nàng đã chấp nhận để anh lợi dụng, anh không hiểu tại sao, nhưng anh đã phóng cây lao này rồi, và anh cũng đã tự cột chân mình vào cây lao rồi, nhưng sao anh có cảm giác nhoi nhói ở lồng ngực thế này.
  Những năm tháng sau, Đức vua rất thân mật với nàng. Nàng cũng quý Đức vua, nhưng trong lòng nàng, vẫn không quên được cái hình bóng kia, giống như một cái bóng, luôn đi theo nàng mọi lúc mọi nơi, nàng không thể nào ngừng nghĩ về nó được.
  Tháng 4/1779, nàng được chẩn đoán là có thai, cả nàng và Đức vua đều mong chờ một Hoàng tử, nhưng vào tháng 7, sức khỏe nàng tuột dốc và đứa con chưa chào đời của nàng đã phải ra đi.
  “Hoàng hậu của ta, nàng đừng quá đau khổ, thánh thần rất thương con chúng ta, nên người vẫn chưa muốn đế nó rời thiên đàng .” Louis ngồi bên giường bệnh của nàng, cố gắng an ủi người mẹ vừa mới vụt đi đứa con. Ít nhất, thì ngài vẫn là một người chồng dịu dàng sau này.
  Sau này, khi mang thai hoàng tử Louis Joseph Xavier François, Thái tử nước Pháp, anh trai nàng, Hoàng đế Joseph lại một lần nữa đến thăm nàng, nhân đây cũng cố mối bang giao giữa Pháp và Áo. Tuy nhiên, nhưng cuộc gặp gỡ thân tình giữa những người anh em thân thiết trong gia đỉnh lại biến thành một câu chuyện đàm tiếu thông qua miệng lười những kẻ xỏa ngóa, rằng nàng bòn rút tiền hoàng gia đưa cho anh trai mình.
  “”Này, nàng đừng giận giữ với ta đến thế, ta không có làm chuyện đó!” France khổ sở thanh minh trước những ánh nhìn tức giận của nàng Antoinette. Nàng đang mệt mỏi, rất là mệt mỏi trước những lời đàm tiếu. France muốn lợi dụng nàng, ổn thôi, nhưng ít nhất nàng mong muốn mình có thể được thoải mái tránh xa dị nghị trong khoảng thờ gian dưỡng thai, nàng không muốn mất đi một đứa con nào nữa cả.
  Nhưng số phận lại không muốn buông tha cô bé người Áo bé nhỏ năm xưa một lần nào nữa. Những lời đàm tiếu vẫn tiếp tục à càng ngày càng đi xa với thực tế. Và đau đớn biết bao trong 10 năm sau, nàng lại bị hư thai một lần nữa, và hai đứa con của nàng, gồm công chúa Sophie Hélène Béatrice de France và thái tử Louis Joseph Xavier François lìa đời.
  Quyền lực của Đức vua càng ngày càng giảm mạnh, những nổ lực nhằm nâng cao địa vị chính trị của nàng Marie Antoinette cũng không mang lại kết quả gì khi mà cách mạng nổ ra.
  Thể chế quân chủ sụp đổ, hoàng gia, bao gồm Đức vua, Hoàng hậu, cũng như Thân vương phải sống dưới sự quản thúc của lực lượng Vệ binh Quốc gia.
  Dù sống một cuộc sống ẩn dật nhưng những lời đàm tiếu luôn đi theo nàng.
  “Giờ ngài đã hài lòng rồi chứ?” Nàng ngước nhìn chồng mình trong khu vườn trong Điện Tuileries từ ban công, nàng hỏi nhưng bên cạnh nàng chẳng có ai cả, và trong phút chốc, một ngọn gió mạnh thổi đến, những chiếc lá cây từ đâu bay đến, cuốn thành một vòng xoáy nhỏ cạnh nàng và khi bay tản ra hết, để lại hình bóng France.
  “Nàng đang hận ta à?” Anh cười, có chút khốn khổ trước thái độ hờ hững, vô tâm của nàng
  “Hận. Có lẽ, nhưng không. Đây là lựa chọn của ta, đúng là lựa chọn của ta.”
  “Ta có một kế hoạch giải thoát cho nàng, nàng đã giúp ta rất nhiều, ta sẽ không để nàng phải kết thúc cuộc đời mình ở đây đâu.”
  “Đức ngài có biết điều đó không?” Nàng vẫn nhìn chồng mình, thật đang buồn cười khi trông ngài lại thư thản hơn so với khi vẫn còn ngồi trên ngai.
  “Chỉ mình nàng.”
  “Thế thì ta từ chối, ta sẽ không đi đâu mà không có chồng ta.”
  “Chẳng phải nàng không có tình cảm với Louis sao?”
  “Ta quý chàng ta, dù không phải tình yêu, nhưng chàng là chồng ta, ta sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ.”
  “Vậy, ta xin phép, nàng hãy suy nghĩ thật cẩn trọng, ta sẽ trở lại sau.” Sau khi cúi chào thật cẩn trọng, anh lại biến mất cùng làn gió, để lại tiếng thở dài.
  
Cùng lúc đó tại Áo.
  “Đức vua, ngài không còn cách nào khác ngoài chiến tranh sao?” Hungary lo lắng trước quyết định của Đức vua Leoplod II, cũng tức là em trai Joseph II vừa qua đời trước đó và là anh trai của nàng Marie Antoinette. Cùng cái tính nóng nảy của mình với sự cấp bách tại Pháp của em gái, ngài đã quyết định đưa quân đến Pháp để bảo vệ hoàng tộc Pháp trong đó có em gái ngài. Hungary lo sợ điều đó, cô lo sợ chiến tranh, cuộc chiến bảy năm đã gâ ra nhiều thương đau rồi, Austria cũng ủng hộ, cô hiểu là vì nàng công chúa bé nhỏ ấy, nhưng.
  “Được rồi Hungary! Ta, Leoplod, ra lệnh, ngươi hãy cùng Austria chuẩn bị binh đoàn, khởi binh đến Pháp!” Đức vua ra lệnh, nhưng ngài đâu biết rằng, đó là một quyết định sai từ bước đầu tiên.
  Trở lại Pháp, khi biết đến cái quyết định của anh trai mình, nàng Antoinette đã trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết. Cô không muốn chiến tranh, ít nhất là không muốn ngài Austria phải chiến tranh với France, hai ngài quốc gia mà cô yêu quý, cô không muốn giữa họ có chiến tranh.
  “Giờ những ý nghĩ ấy có cách gì nào? Có thể ta chịu ơn nàng, nhưng ta nhất định sẽ không nhân nhượng.” France nói, ánh mắt hằn học
  “Có lẽ không, nhưng ta cầu xin ngài, chỉ một lần này thôi, ta không cần sự giải thoát, nhưng làm ơn, ta mong muốn một ân huệ này.” Nàng gần như phủ phục, nước mắt trào ra “Hãy để cho ngài ấy được yên, hãy để cho Ngài Austria, ngài Quốc gia của tôi được bình yên.”
  France đứng lặng. Anh hiểu ra một điều, tình cảm của nàng dành cho Austria, là một thứ gì đó rất mãnh liệt, nó mãng liệt đến nỗi mà dù cho ngần ấy năm trôi qua, nàng vẫn không quên được, nó không chỉ là một tình cảm đơn thuần của một cô bé dành cho anh trai, không phải tình cảm của người con gái dành cho người cha, cũng không phải là tình cảm của người phụ nữ cho người đàn ông, nó là một  thứ gì đó kì lạ hơn, và khó đoán hơn.
  Anh im lặng, rồi lại biến mất.
  Chồng nàng, ngài Louis XVI, bị cáo buộc phá hoại đất nước, ông bị tách khỏi gia đình và xét xử, sau cùng, bị đưa ra máy chém, nàng trở thành Góa phụ Capet.
  Con trai nàng, thái tử Louis Charles mới 8 tuổi bị tách khỏi mẹ, đưa cho một người thợ giày nuôi dưỡng.
  1/8/1793, nàng bị tách khỏi hoàng gia, đưa đến Conciergerie, là tù nhân số 280 và sau được mang ra xét xử, nhưng thậm chí không có đến một ngày chuẩn bị biện hộ trước tòa.
  Và những lời phán tội nàng, đều xuất phát từ những lời đàm tiếu. Nàng chẳng còn gì để nói, vì đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng lời cáo buộc khiến nàng tức giận nhất, rằng nàng lạm dụng tình dục với con trai nàng.
  “Không ai có thể hiểu những đau khổ của ta, hay nỗi kinh hoàng dâng lên trong lồng ngực, nếu người đó không hiểu trái tim của một người mẹ.” Nàng chỉ có thể đau đớn thốt lên.
  Chỉ trong một ngày hôm ấy, 16/10/1793, tóc nàng, một người phụ nữ chỉ mới 38 tuổi, trở nên bạc trắng. Nàng bị kết án, rồi cắt tóc, và đưa lên đoạn đầu đài chỉ trong một ngày hôm ấy. Trong khoảng thời gian trở về xà lim từ lúc bị kết án đến lúc đưa lên máy chém, nàng đã viết một bức thư gửi cô em chồng là Madame Élisabeth, nhưng bức thư vĩnh viễn không được đến tay người nhận.
  Khi bước lên đoạn đầu đài, nàng đã vô tình dẫm lên chân đao phủ, và “Xin ỗi ông, chỉ vì ta vô ý” là câu nói cuối cùng của nàng trước khi đầu lìa khỏi cổ.
  Sau đó, tại Hungary, Austria lại một lần nữa gặp lại France.
  “Đó là …” Hungary hốt hoảng đánh rơi cả bộ trà đang cầm trên tay khi thấy chùm tóc trên tay Austria, một chùm tóc bạc, cô lo sợ trước vẻ bất thần hơi run của anh
  “Thật nực cười đúng không Elizaveta, đây là tóc của nàng Antoinette … không, là nàng Antonia bé nhỏ, thậm chí nàng ta còn chưa tròn 38.” Austria cười, nụ cười cay đắng hơn cả khi anh nhìn theo chiếc xe ngựa đưa nàng rời khỏi nước Áo.
  “Ta bội ước, ta thừa nhận.” France nói trước khi biến mất.
  “Ngài Roderich …”
  “Ta biết chứ … ta biết là ngươi sẽ chẳng bao giờ giữ lời hứa cả.” Austria tự cười bản thân, cười sao anh lại ngốc nghếch đến thế mà đi tin tên khốn râu xồm ấy.
  “Ngài Roderich … thật ra … vẫn còn, hậu duệ của nàng ấy, một nàng công chúa vẫn còn là một tù nhân. Có lẽ, chúng ta nên giúp nàng ta trở về Áo … như là gửi gắm một phần của nàng được trở về với ngài.”
  Sau đó, người con gái ấy của nàng Marie Antoinette được trở về quê mẹ và sống yên ổn qua một cuộc trao đổi tù binh, đối với nàng công chúa ấy, đó là một ân huệ, một niềm hạnh phúc lớn lao.
  Còn đối với Austria, cái giây phút mà nàng công chúa ấy bước xuống xe ngựa, anh như nghe được tiếng nói ngây thơ năm nào của nàng Antonia
  “Ta về rồi đây, ngài Quốc gia.”
  Nhưng khi anh quay lại, chỉ có tiếng gió xào xạc cùng một bông hoa nhung tuyết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét