31 thg 5, 2015

[Hetalia] [Fanfic] Vietnam - Người con gái tôi yêu (Oneshots)

Author: Natsuki Nathalie Thanh
Disclaimer: Nhân vật thuộc về Himaruya Hidekaz
Summary: Chuyện về Vietnam thông qua Laos
Rating: K+
Pairings: Vietnam x China, France, Japan, America ; Laos -> Vietnam
Category: General
Status: Finished, oneshots

   

  Tôi là Laos, một đất nước nho nhỏ ở miền Đông Nam Á. Tôi có một người láng giếng, một đất nước cũng nhỏ bé nhưng rất kiên cường, vì chị ta giải phóng trước tôi nên tôi thường hay gọi chị là: Chị Vietnam.
   Chị là một cô gái yêu kiều, mái tóc đen, dài mượt óng ả nhưng dòng suốt êm, đôi mắt mật ong điềm tĩnh đầy nghị lực, chiếc áo dài màu xanh lá sen trong thật hợp với chị. Tôi nhớ lần đầu gặp chị, chị đang ở dưới đồng cùng con dân mình cấy những cây mạ non. Chị cười khi nhìn thấy tôi, tôi từng thắc mắc sao chị ấy lại nói rằng: “Xin chào láng giềng, tên cậu là gì?” Sao chị ấy có thể nhận ra rằng tôi là một đất nước chứ không phải một con người. Nhưng tôi cũng chả quan tâm lắm đâu, vì nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai của chị khi ấy đã làm tim tôi lỡ mất một nhịp.
   Nhưng chị thật sự chưa từng xem tôi như một người đàn ông để chị dựa dẫm. Một thời gian rất lâu, người luôn ở bên chị là một cường quốc, anh ta mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Chí ít, anh ta có thể ôm trọn chị ấy trong lòng khi chị buồn, anh ta có thể bảo vệ chị ấy, nhưng không, anh ta yêu chị bằng cách giam hãm chị, anh ta là China. Vào thời gian ấy, Vietnam như một con bướm và China như là cái kén. Dưới sự chật chội, áp bức của cái kén, con bướm không chịu nổi. Chị đã phá kén. Khởi nghĩa. Chị giương cao ngọn cờ của nước nhà mà đã rất lâu không được phép treo lên. Chị đứng đó, tà áo dài bay phất phơ trong gió, mái chèo của chị tự khi nào đã trở thành thanh gươm sắt bén. Đôi mắt mật nheo lại dưới anh mặt trời, càng làm rõ sự kiên định hùng hồn trong đôi mắt . Đối mặt với China, người mà chị từng rất yêu nhưng cũng rất hận, chị hét lên: “China!!! Đã quá đủ rồi! Tôi không muốn anh đặt con dân của tôi như là nô lệ! Tôi không cho phép! Chúng tôi muốn tự do! Chúng tôi đòi hỏi độc lập!!!”. Vietnam – người con gái tôi yêu, vô cùng mạnh mẽ, chị đã miệt mài đấu tranh, đã thoát ra nhưng rồi lại bị bắt lại. Bao thế hệ anh tài, con dân chị đã nổi dậy rồi lại chìm đi theo dòng chảy của thời gian. China, anh ta đã từng ôm chị mà thì thầm vào tai chị: “Vietnam, tôi sẽ không bao giờ để em rời khỏi tay tôi.” Anh ta đã thật sự luôn mong muốn nắm giữ chị, cho đến khi, những người da trắng đến.
   Nhìn xem China, anh đã không thể bảo vệ Vietnam được nữa, vì bản thân anh cũng đang bị xâu xé chỉ vì sự cổ hủ của anh
  China đã tự đặt tay chị ấy vào tay tên France. Tôi có thể nhận thấy, ánh mắt của chị, nó thật u tối. Chị ngước mắt nhìn China, như cố gắng kéo lấy tia hi vọng cuối cùng, nhưng anh ta không bao giờ ngoảnh mặt lại. Ánh mắt chị thật tuyệt vọng. Tôi hiểu điều ấy, tôi và chị đều chịu ảnh hưởng từ China, nên cho dù rất hận anh ta nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận, anh ta giống như một người anh cả vậy, hay thậm chí là một người cha.
   Kể từ khi thuộc quyền sở hữu của France, chị càng ngày càng tiều tụy. Con dân của chị bị giết vô số kể. Mảnh đất một thời trù phú đã bị vắt kiệt, trở nên kho cằn, con dân không có đất để cày, không có lương thực mà ăn. Tôi đã tận mắt thấy chị khóc. Vietnam – người con gái tôi yêu, kiên cường và mạnh mẽ là thế, lặng lẽ đến bên bờ suối giữa đêm khuya, gục đầu mà khóc, tiếng khóc kiềm chế, chị không muốn cho ai biết chị đã khóc, vì chị là niềm tin của con dân chị. Chị khóc thương cho biết bao chiến sĩ tử trận, khóc cho bao gia đình phải chịu đói và phải chăng, chị cũng đang khóc cho bản thân chị. France – tên ác ôn tóc vàng, hắn ta thường nâng cằm chị lên, buộc chị nhìn vào mắt hắn, hi vọng nhìn thấy ánh mắt khuất phục và sự sợ hãi của chị, nhưng thứ mà hắn nhận lại là ánh mắt khinh bỉ không ngần ngại. Hắn xem chị như một món đồ chơi, tùy ý trong tay hắn, điều đó khiến cho chị tức điên lên được.
   Thế chiến I xảy ra. France lao đao giữa những cuộc chiến tranh ngu ngốc, lơ là với Vietnam. Nắm bắt thời cơ, chị vùng dậy nhưng rồi lại một quốc gia khác nhảy vào – Japan. Japan – đất nước Đông Á truyền thống – đã thành công trong công cuộc cải cách và hội nhập thế giới. Anh ta đối xử với Vietnam tàn bạo chẳng khác gì France và có khi lại tàn nhẫn hơn cả. Chính anh ta đã đưa nạn đói đến làm khổ con dân chị, khiến chị đau đớn khôn nguôi. Nhưng ác mộng với Japan không kéo dài lâu, đất nước của anh ta trở thành vật thí nghiệm cho 2 quả bom nguyên tử của America. Số con dân tử vong của anh ta còn nhiều hơn cả Vietnam. Khi nghe tin, anh ta đứng lặng bên bờ hồ, ra lệnh rút quân, rồi chăm chú nhìn những con phố bị nạn đói hoành hành, tàn phá, xác chết la liệt. Vietnam đã rất cố gắng giải thoát đất nước mình, và thành công dường như đã rất gần. Trước khi rời đi, Japan đã nói: “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc làm của mình và tôi cảm thấy, nó thật ngu ngốc. Hiện tại, đất nước của tôi đang cần tôi, chúng tôi cần hòa bình. Nhưng tôi hứa, tôi nhất định sẽ sửa chữa những sai lầm của mình.” Và anh ta đã giữ lời, anh ta đã giúp đỡ chị rất nhiều sau này.
   Thế chiến II đến, France dù tàn tạ vẫn muốn chiếm hữu Vietnam, nhưng hắn hoàn toàn dựa vào America. Còn chị, theo lời Hồ Chí Minh, con người vĩ đại ấy, chị đi theo đường lối cách mạng, noi theo Russia. Dần dần, chị đã có thể đánh bại France, trước những chiến thắng dồn dập, nụ cười chị cũng nở trên môi nhiều hơn, như trước đây. France thua cuộc, America lại bước vào trận chiến. Anh ta đã dùng rất nhiều cách, mở ra nhiều cuộc chiến hòng dụ dỗ, đánh bại chị, nhưng chị chưa bao giờ bỏ cuộc, chị đánh bại hết tất cả. Vietnam nhờ sự giúp sức của tôi cùng một người nữa – Campuchia, chúng tôi cùng nhau đánh bại America. Trước một trận đấu cuối cùng, chị đã đùa với chúng tôi: “Hơn 1000 năm bị đô hộ, kẻ thù của tôi cứ quái đản dần lên, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, mong 2 cậu giúp đỡ tôi, để tôi có thể đánh tên America ấy bay về Châu Mĩ của hắn.”
   Chiến dịch “Hồ Chí Minh” thắng lợi, chị đạt được độc lập. America thật sự phải bay về nước dưới sự “hộ tống” của Vietnam, thật sự thì chị đã kéo áo hắn và thảy lên máy bay. Chị đã cám ơn tôi cùng Campuchia rất nhiều. Khi chiếc máy bay chở America cùng quân lính của anh ta cất cánh, chị thở phào nhẹ nhõm, kèm theo đó là đôi mắt ngập nước: “Cảm ơn 2 cậu, Laos, Campuchia, không có sự hợp tác của 2 cậu, tôi rất khó lòng thắng được nhanh thế. 2 cậu về giải phóng đất nước, nếu gặp khó khăn cứ cho tôi biết một tiếng, tôi nhất định sẽ đến giúp.”
   “Hứa đấy nhé Vietnam, tôi chờ chị.” Campuchia nói
   “Tôi cũng thế.” Tôi hùa theo.
   Khi bóng lưng chị biến mất cùng chiếc xe chở chị về thủ đô, tôi cùng Campuchia đứng ở nơi giao nhau giữa 3 đất nước, về phía bên phải là đất nước của tôi, bên trái là của Campuchia, quay lưng lại là đất nước của Vietnam. Campuchia nói:
   “Laos, cậu không muốn an ủi Vietnam ư?”
   “Ừm … ý cậu là?”
   “Cậu thừa biết, Vietnam đã từng yêu America, dù thoáng qua nhưng giờ là cơ hội cho cậu đấy.”
   “Không. Không đâu Campuchia, chúng ta không biết được tâm tư của chị ấy, có thể chị ấy yêu America, có thể chị còn tình cảm với China nhưng mà … Cậu biết không, tôi chỉ không thể, tôi có thể thấy, trong tim Vietnam không có tôi, chị ấy chỉ xem tôi là một láng giếng. Phải, đơn thuần là vậy.”
   “Laos, cậu –”
   “Được rồi Campuchia …” Tôi gắt “Được rồi … về nước thôi. Tạm biệt cậu.”
    Vậy nhé Vietnam, dù có như thế nào, hãy luôn cười nhé, vì … tôi thích nhất nụ cười của em. Tạm biệt Vietnam – người con gái tôi yêu.
  
Tôi tiếc nuối quay đầu, bước vào lãnh thổ của đất nước tôi, tạm biệt đất nước nơi có Vietnam. Nhưng đâu đó trong lòng tôi cũng thật sự muốn biết, người con gái ấy liệu cất giữ hình bóng ai trong trái tim. 

4 nhận xét:

  1. Trời ơi, bạn viết truyện hay quá đi àh!

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh21:37 26/10/18

    Bạn thiếu rồi, còn có Xiêm, Xiêm từ bác Thái, có lần về chơi với có lần giúp ông nào đó chiếm hữu Việt chan a~

    Trả lờiXóa
  3. Truyện viết gì mà theo sát lịch sử ghê luôn

    Trả lờiXóa
  4. Nặc danh13:19 18/7/20

    quào, truyện hay quá

    Trả lờiXóa